Ai Gia, Có Hỉ

Chương 46



Ban đêm Ninh Hằng vẫn canh giữ ngoài cửa phòng ta, bấtluận là ta đuổi thế nào hắn cũng không đi, vẻ mặt cố chấp cứ đứng chỗ đó. Cuốicùng ta đành bất đắc dĩ để hắn vào phòng ngủ trên mặt đất. Tuy cô nam quả nữtrong một phòng, củi khô lửa cháy là khó tránh được, nhưng cứ theo tính tìnhNinh Hằng, chỉ sợ ta không chủ động, thì lửa cũng chẳng bốc được lên. Cho nên,ta đối với Ninh Hằng, có thể nói là còn yên tâm hơn cả Nhạn Nhi.

Mấy đêm tiếp, chắc là vì có Ninh Hằng trong phòng, nênta ngủ rất an ổn, mà những chuyện xung quanh dường như cũng biến chuyển tốthơn. Bên chân bị trật kia dưới sự chăm sóc hoàn hảo của Ninh Hằng đã tốt hơnrất nhiều, sát thủ Xuân Phong lâu cũng không xuất hiện lần nữa, mà ngay cả LiênDận chẳng biết có hôn ước thật với ta không cũng không tới quấy rối.

Nhạn Nhi ở lại Thuý Vy trấn không tìm được manh mốiXuân Phong lâu, đành bỏ cuộc. Nàng ấy tinh thần sa sút suốt mấy canh giờ, rồikêu gào muốn Ninh Hằng dạy nàng cách đánh xe, nói đúng ra là không nỡ để NinhHằng đánh xe suốt đêm, để nàng học được, có thể thay Ninh Hằng chia sẻ vất vả.

Những lời này nói ra là hoàn toàn hợp lý không có vấnđề gì, nhưng mà lọt vào tai ta lại thấy bất thường. Sau đó, ma xui quỷ khiếnthế nào mà ta chuyển ghế ngồi ra ngoài mái hiên, nói hoa mỹ là ra ngoài để hítthở không khí, nhưng thật ra là để quan sát Ninh Hằng dạy Nhạn Nhi đánh xe.

Ta cầm chén trà nóng để làm ấm tay, tuy đã gần đến mùaxuân, nhưng gió lạnh thổi tới vẫn lạnh đến thấu xương. Ta lạnh run run, cách đókhông xa Nhạn Nhi cùng Ninh Hằng lại đầu đầy mồ hôi, càng nhìn ta càng cảm thấykhó chịu.

Ta tinh tế quan sát Nhạn Nhi, phát hiện Nhạn Nhi thậtra nàng ấy cũng gần là một mỹ nhân, chờ nàng ấy lớn hơn chút nữa, thân hìnhdiện mạo nảy nở, nhất định là tiểu mỹ nhân xinh đẹp như nước, rất xứng với NinhHằng, có thể nói là kim đồng ngọc nữ.

Ta càng nhìn càng thấy bực bội, cuối cùng dứt khoátquyết định mắt không thấy lòng không bực. Nhanh chóng đứng dậy, cầm ghế rồi rờiđi.

.

Khi màn đêm buông xuống, Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi mớitrở về khách điếm. Ta nhìn hai người bọn họ, trong lòng rầu rĩ không vui. Lúccùng nhau ăn cơm tối, Nhạn Nhi cười nói với Ninh Hằng: "Ninh đại ca, ngườidạy ta cả một ngày, vất vả cho người rồi."

Ninh Hằng nói: "Muội học rất nhanh, ngày mai lạiluyện thêm một lần nữa là có thể đánh xe lên đường."

Nhạn Nhi khẽ cười nói: "Là Ninh đại ca dạy tốtthôi."

Nghe Nhạn Nhi cứ trái một câu Ninh đại ca phải một câuNinh đại ca, lại nhìn Ninh Hằng không giống lúc trước đồ ăn vừa lên đã chuyểnđĩa rau sang cho ta, trong lòng thấy có chút mất mát, vội vàng ăn mấy miếng rồibuông đũa, nhỏ giọng nói: "Ta no rồi, hai người cứ chậm rãi ăn đi"rồi quay về phòng.

Ta rót trà uống một ngụm xong, Ninh Hằng cũng vàophòng. Ta không nâng mắt lên nhìn mà cúi đầu thưởng thức trà, ta nghe thấytiếng bước chân của hắn ngừng lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh ta.

"Quán Quán." Hắn khẽ gọi.

Ta tiếp tục cúi đầu uống trà. Cứ theo kinh nghiệm từtrước đến giờ, Ninh Hằng chắc sẽ đưa mặt tới gần sát rồi hỏi ta sao vậy. Khôngngờ, Ninh Hằng hỏi thì có hỏi, nhưng không đưa mặt tới gần nữa.

Trong lòng ta thấy tức giận, mấy hôm trước còn nói yêuta thích ta, hôm nay cả một ngày ở cạnh Nhạn Nhi thì không còn muốn tới gần tanữa. Ta đặt mạnh chén trà xuống bàn, giọng nói lạnh lùng: "Khôngsao." Dứt lời, ta không thèm liếc nhìn Ninh Hằng một cái mà đi thẳng đếngiường, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Ninh Hằng đi đến cạnh giường, ta cảm thấy hắn muốn nóichuyện với ta, nhưng hắn trầm mặc rất lâu, cuối cùng lại yên lặng rời đi. Hắnvừa ra ngoài, ta lập tức bật dậy. Ta nghĩ thầm, nếu Ninh Hằng thật sự thíchNhạn Nhi, bất luận là có nhớ lại chuyện trước kia hay không, đối với hắn mànói, là kết quả tốt nhất.

Cũng may ta không rơi vào quá sâu, mặc dù hiện tại tađúng là có động tâm với Ninh Hằng, nhưng muốn rút chân ra cũng không phải làviệc khó. Cho nên, ta vẫn nên sớm thoát thân thì tốt hơn, chuyện tình cảm, gặpnhau càng ít thì càng tốt.

.

Ở lại thêm một hai ngày nữa, chúng ta thu dọn đồ đạcchuẩn bị lên đường. Ta ngồi trong xe ngựa, Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi ngồi bênngoài cùng nhau đánh xe. Mấy ngày nay ta đã nghĩ thông suốt nên không hờn dỗinữa, ta là kiểu người không làm khổ chính mình, những chuyện phiền lòng ngẫmlại một lần rồi cho qua luôn.

Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi ở bên ngoài nói chuyện khekhẽ, ta không nghe được bọn họ nói những chuyện gì, cũng chẳng muốn hao tâm tốnsức nghe cho nên dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng sức. Nhắm mắt lại cơn buồn ngủcũng kéo tới, trong lúc mơ mơ màng màng ta cảm thấy dường như xe ngựa dừng lạimột lúc, sau đó bên tai lại nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc.

Ta ngủ được một giấc ngắn, lúc mở mắt ra, nhìn thấyNinh Hằng ở phía đối diện mắt mở to nhìn chằm chằm ta. Ta ngáp một cái, hỏi:"Còn bao lâu nữa mới đến chỗ nghỉ chân?"

"Đi qua nốt ngọn núi này là đến."

Ta lại ngáp một cái, thản nhiên đáp "Ờm".

"Quán Quán, vừa rồi ta thấy ven đường có ngườibán hạt dẻ nên dừng lại mua một ít, nàng ngồi trong xe thấy buồn chán, có thểăn cho đỡ buồn." Lúc này ta mới thấy Ninh Hằng lấy từ trong ngực ra mộttúi giấy, hắn đưa cho ta, khẽ nói: "Hơi nóng."

Ta vừa định nhận lấy, Ninh Hằng lại thu tay về, hắnnói: "Quán Quán, ta bóc vỏ cho nàng."

Có người muốn cống hiến sức lực, tất nhiên là ta vuivẻ để hắn làm, thoải mái nằm xuống một bên để Ninh Hằng bóc vỏ hạt dẻ. Ta thấyđộng tác hắn bóc rất thuần thục, nên hỏi: "Nhạn Nhi đã ăn rồi à?"

"Chuyện này..." Vẻ mặt Ninh Hằng hơi giậtmình, hắn sờ mũi, nói: "Ta quên hỏi Nhạn Nhi có muốn ăn hay không."

Câu trả lời này rất hợp ý ta. Lúc này, giọng nói NhạnNhi truyền vào, "Muội không ăn đâu, tỷ tỷ, Ninh đại ca, hai người cứ ănđi."

Trong lúc nói chuyện, Ninh Hằng đã bóc xong một hạtdẻ, hắn đưa đến bên miệng ta, "Quán Quán, vẫn hơi nóng, lúc ăn nàng cẩn thậnchút." Ta há miệng cắn vào hạt dẻ giữa hai ngón tay Ninh Hằng.

Ninh Hằng hỏi ta hương vị thế nào, ta cười nói:"Rất ngon."

Ninh Hằng lập tức cười, tiếp tục bóc hạt dẻ. Trong lúcăn, có mấy lần ta không cẩn thận cắn vào ngón tay Ninh Hằng, mỗi lần cắn phải,ánh mắt Ninh Hằng lại thâm sâu hơn. Sau đó chẳng biết thế nào, mà mặt ta cùngNinh Hằng đều đỏ như gấc.

Mỗi lần ta thấy Ninh Hằng đỏ mặt, trong lòng lại thấyvui vẻ, nhất thời lời tự hứa phải thoát khỏi vũng bùn Ninh Hằng đã quên không cònchút nào, hận không thể tiến lại gần cắn thêm mấy cái làm mặt hắn đã đỏ lạicàng đỏ thêm.

Nhưng vào lúc này, xe ngựa bỗng dưng ngừng lại. NhạnNhi kéo rèm lên, giọng nói có phần đau khổ: "Ninh đại ca, chúng ta lạcđường rồi, hình như muội đi lầm đường."

Ta nghe thấy hai chữ lạc đường trong lòng căng thẳng,vội vàng nhìn ra bên ngoài. Không nhìn đã tốt, vừa nhìn đã làm ta kinh ngạchoảng hốt, xung quanh rừng cây dầy đặc, bầu trời tối tăm, gió thổi qua, chạccây dao động, bóng chiếu xuống mặt đất nhìn như yêu quái ăn thịt người vậy. Ôngtrời cũng chẳng giúp đỡ gì cả, hiện giờ sắc trời dần tối, lát nữa trời tối dầnbóng tối sẽ bao phủ cả rừng cây.

Cũng chẳng biết trong rừng cây có mãnh thú như cọp,sói không, nếu phải qua đêm trong rừng cây này, đúng là so với cắt cổ còn nguyhiểm hơn.

Sắc mặt Ninh Hằng cũng nghiêm trọng hẳn lên, hắn nóivới Nhạn Nhi: "Chuyện đến mức này, chúng ta chỉ có thể rời khỏi rừng câytrước, chúng ta cứ quay lại theo đường cũ vậy." Ninh Hằng cầm lấy dâycương, ngồi xuống bên ngoài xe ngựa.

Xe ngựa lại tiếp tục chạy, ta kéo rèm nhìn sắc trờidần tối bên ngoài, trong lòng có chút nặng nề lo lắng. Xe ngựa đi không ngừngnghỉ, nhưng cho đến khi sắc trời tối đen như mực, ba người chúng ta vẫn bị vâytrong rừng. Cuối cùng, bất đắc dĩ, chúng ta đành phải qua đêm trong rừng.

Nhạn Nhi nhóm một đống lửa lớn, Ninh Hằng chuyển ra batấm chăn bông từ trong xe ngựa, ta cầm chút lương khô ra, sau đó ba người vâyquanh đống lửa chuẩn bị ngủ qua đêm, đợi đến hửng đông ngày mai sẽ tìm đường đitiếp.

Đây là lần đầu tiên ta qua đêm bên ngoài, thân cây saulưng rất cứng, làm ta cực kỳ không thoải mái. Ta xoay người đổi tư thế, vẫnthấy không thoải mái. Bỗng dưng, ta cảm thấy có cánh tay ôm lấy vai ta, ta mởmắt, Ninh Hằng hơi dùng sức, lập tức cả người ta dựa vào người Ninh Hằng, hắnkhẽ nói: "Ngủ như vậy sẽ thoải mái hơn."

Ta không cự tuyệt Ninh Hằng, mà vội vàng nhìn NhạnNhi, thấy mắt nàng ấy nhắm chặt đang nằm ngủ thì ta mới nhẹ thở phào. Lúc nàyta đang rất bối rối, dường như trong lúc vô thức ta luôn tiếp nhận mặt tốt củaNinh Hằng, mặc dù đã tự nói với mình lặp đi lặp lại rằng Ninh Hằng nếu nhớ lạichuyện trước kia thì sẽ bắt ta hồi cung.

Qua một lúc lâu, Ninh Hằng bỗng dưng nói: "QuánQuán, nàng đang ngủ sao?"

"Không."

Ninh Hằng khẽ nói: "Quán Quán, mấy ngày nay nànggiận ta sao?" Ta sững sờ, Ninh Hằng lại nói: "Mấy ngày nay, nàng hìnhnhư không vui. Có phải ta lại làm gì chọc nàng tức giận?"

Ta chẳng biết phải giải thích thế nào với Ninh Hằng,nhưng tuyệt đối không thừa nhận là mình đang ghen. Ta trầm ngâm một lát, rồimới nhăn nhó nói: "Mấy ngày trước ngươi dạy Nhạn Nhi đánh xe lúc quay vềăn cơm vì sao không chuyển đĩa rau ra gần chỗ ta?"

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, ta đã thấy hối hận. Lờivừa nói ra, làm sao sao có thể là ta Tô Cán nói chứ ? Mấy câu này chỉ có oánphụ mới nói thôi.

"Hôm đó lúc trở lại khách điếm cả người đầy mùimồ hôi, ta sợ nàng ngửi thấy."

Ta dở khóc dở cười, ta thật sự không ngờ hôm đó ta tứcgiận hờn dỗi lâu như vậy kết quả Ninh Hằng lại vì nguyên nhân này mà không tớigần ta. Ta khẽ cười nói: "Ngươi quả nhiên là đầu gỗ."

Ninh Hằng nắm lấy vai ta, "Quán Quán, nàng khôngtức giận nữa chứ?"

Ta cọ cọ đầu vào vai Ninh Hằng, nhẹ đáp "Ừ",trong lòng dâng lên sự vui vẻ trước giờ chưa từng có.

Bỗng dưng, Ninh Hằng ôm lấy ta, ta cảm thấy cả ngườihắn cứng đờ. Ta căng thẳng, thấy Nhạn Nhi mở mắt ra, bật dậy, nói: "Cóngười tới."

Ninh Hằng một tay đặt lên kiếm một tay đẩy ta ra saulưng để bảo vệ, Nhạn Nhi từ trong tay áo lấy ra một thanh song nhận (đao2 lưỡi).Nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến gần, ta cắn môitrong lòng cực kỳ khẩn trương.

"Ôi? Ôi? Ôi? Cô nương, chúng ta đúng là có duyênphận." Ta thật không ngờ người đến là người có duyên gặp mặt một lần hôm đóLiên Dận. Hắn nhảy xuống ngựa, chắp tay với ta, lại là bộ dáng ngả ngớn. KiếmNinh Hằng tuốt ra khỏi vỏ, lập tức để ngang lên cổ Liên Dận, Ninh Hằng lạnhnhạt nói: "Nói năng không lễ độ lần nữa, ta sẽ chém đầu ngươi."

Liên Dận thì thầm gì đó, ta còn chưa nghe rõ, Nhạn Nhiđột nhiên nói: "Có sát khí."

Ta thấy vẻ mặt Ninh Hằng biến đổi, nghĩ thầm lần nàyđúng là sát thủ đến rồi. Lúc này Liên Dận cũng biến sắc, hắn nhanh chóng rútkiếm, nói: "Cô nương, ta bảo vệ nàng."

Lời Liên Dận nói vừa dứt, ngân quang (ánhsáng phản chiếu từ gươm đao) chợt lóe, mấy phi đao vùvù bay tới chỗ ta. Liên Dận cùng Ninh Hằng vung kiếm chắn lại, toàn bộ phi đaođều rớt xuống đất, năm hắc y nhân che mặt đột nhiên nhảy ra.

Ta vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ có một trận ác chiến,không ngờ lần này giải quyết quá dễ dàng. Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi còn chưa kịpđộng thủ, cùng lắm chỉ qua một khắc, năm hắc y nhân đã cùng ngã gục xuống đất.

Ta há hốc mồm nhìn Liên Dận vẻ mặt vẫn ngả ngớn nhưtrước, nghĩ thầm: quả nhiên không thể nhìn tướng mạo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com