Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 215:



Nghiêm Tử Hàng mặt đen vài phần, giống như một kẻ ngốc còn ngồi ở chỗ đó, cuối cùng quyết định cường thế một chút, theo lý thuyết con gái đều thích con trai bá đạo hơn.

"Đừng chơi nữa, bắt đầu học." Nói xong liền đi cướp điện thoại di động của Lam Cận.

Lam Cận tự nhiên không để cho gã ta thực hiện được, mặt âm trầm nói: "Không nghe thấy tôi bảo anh cút? ”

Trong trò chơi truyền đến thanh âm Dung Chước, "Cô đang nói chuyện với ai vậy? ”

Lam Cận: "Một lưu huỳnh boron." ”

Nghiêm Tử Hàng tốt xấu gì cũng là sinh viên đứng đầu, tự nhiên nghe hiểu ý tứ của lưu huỳnh boron là SB, sắc mặt chợt trầm xuống, lập tức nổ tung, "Cô mắng ai SB đây? ”

Lập tức lại thu liễm, giống như một giáo viên chính nghĩa ngôn ngữ quở trách: "Một cô gái sao lại động một chút là kêu người cút, lại mắng chửi tục? Nhanh chóng tắt trò chơi, từ bây giờ, anh sẽ dạy kèm cho em cho đến khi điểm số của em được cải thiện mới thôi. ”

Lam Cận đau đầu, đành phải tắt trò chơi, cuối cùng cũng nhướng mày hướng về phía gã ta, không chút khách khí đả kích: "Chỉ loại rác rưởi như anh, cũng xứng dạy kèm tôi? ”

"Cái gì gọi là rác rưởi?" Nghiêm Tử Hàng đột nhiên lại phản ứng lại, giận tím mặt, "Cô mắng tôi là rác rưởi? ”

Lam Cận tà nịnh nhếch môi: "Coi như anh còn chút tự biết mình. ”

"A, còn chính cô thì sao? Cô không phải cũng là hồ ly tinh câu dẫn nam nhân sao, lại ở trước mặt tôi giả bộ thanh thuần gì? ”



Nghiêm Tử Hàng cuối cùng cũng bị tức giận đến nguyên hình lộ ra, lộ ra vẻ mặt dữ tợn mà lại hèn mọn.

Lam Cận lạnh lùng nhếch môi, ngược lại có hứng thú giống nhau, "Cho nên, Lam Kiều Kiều để cho anh đến quyến rũ tôi? Nghĩ rằng tôi sẽ bị mê hoặc bởi sự xấu xí của anh? ”

Xấu xí?

Vậy mà nói gã xấu?

Nghiêm Tử Hàng tức giận đến mức gương mặt đỏ lên, "Cô là đồ điếm, tôi thấy cô ước gì tôi thương cô thật tốt chứ gì? Thôi nào, ca ca hiện tại sẽ hảo hảo thương cưng. ”

Nói xong, Nghiêm Tử Hàng liền vươn tay muốn sờ mặt Lam Cận, Lam Cận rốt cục không thể nhịn được một phen giữ chặt cổ tay gã ta, dùng sức bẻ một cái, chỉ nghe "rắc rắc" một tiếng, trật khớp.

"A——"

Lúc này vang lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Nghiêm Tử Hàng, đau đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, chợt lại bị Lam Cận đá một cước, đạp gã bay ra ngoài.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Mọi người ở dưới lầu đều bị kinh động, nhanh chóng chạy tới.



Nghiêm Chỉ Hân hôm nay cũng tới, vừa xông vào phòng, chỉ thấy anh ruột nhà mình cư nhiên nằm gào khóc thảm thiết trên mặt đất, sợ tới mức biến sắc, vội vàng chạy tới nâng gã ta dậy.

"Cô ta, cô ta… Cô ta quyến rũ anh không được, còn ngược lại đạp anh, làm gãy tay anh, đau chết anh..."

"Ca, anh chịu đựng trước một chút, hình như chỉ là trật khớp, em giúp anh."

Nghiêm Chỉ Hân học y, cho nên hiểu được một chút tiếp cốt, lúc này cầm cổ tay gã ta dùng sức bẻ, thật đúng là giúp gã bẻ khớp lại.

Nghiêm Tử Hàng lần thứ hai đau đến hét lớn, mồ hôi lạnh toát ra, bất quá rất nhanh phát hiện, tựa hồ lại không đau nhiều, có thể hoạt động cổ tay.

"Anh họ, anh vừa nói cái gì? Chị em, chị em quyến rũ anh à? " Lam Kiều Kiều vẻ mặt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

Nghiêm Tử Hàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào Lam Cận nói: "Cô ta bắt đầu quyến rũ tôi từ đêm qua, tôi không đồng ý, hôm nay tôi đến giúp cô ta học thêm, đã rõ ràng cự tuyệt cô ta, kết quả cô ấy lại không biết xấu hổ các loại khiêu khích tôi, tôi kịp thời ngăn cản cô ta và giáo dục, kết quả cô ta thẹn quá hóa giận thừa dịp tôi không chú ý bẻ gãy tay tôi, còn đạp tôi một cước..."

Con tiểu tiện nhân này, chơi với tôi, anh đây chơi chết mày !

Vừa nghe lời này, Nghiêm Chỉ Hân lập tức xù lông, vốn cô ta định hôm nay đến xin lỗi Lam Cận, lần trước là mình oan uổng cô.

-

PS: Chương tiếp theo Nghiêm Tử Hàng đã bị Lam Cận chơi chết, thật đấy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com