Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu

Chương 81: Bắt cóc



Ngày thứ bao nhiêu rồi cô cũng không nhớ, vết thương ở cổ tay và cổ chân do chà xát với vòng xích sắt quá nhiều mà chúng lở loét ra thêm rồi. Mỗi lần cử động đều đau thấu xương, hiện giờ trông cô không khác gì người thực vật cả, mất đi hết sự sống, duy chỉ còn ý nghĩ là hoạt động, nhưng có vẻ tinh thần cô cũng khó mà bền vững tiếp được trong tình trạng như thế này. Ánh mắt lờ đờ của cô nhìn ra phía cửa sổ, lâu lắm rồi cô chưa tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Trong lòng suy nghĩ vài chuyện, không biết Vũ Khôi Nguyên đang làm gì, Vũ Thành Luân và Lâm Song Hà đã đi thử công viên giải trí mà mình đề xuất chưa, cả Lưu Ý Hoa nữa, chắc cậu ấy đang lo lắng lắm vì cô, Lâm An cứ thế biến mất mà không báo trước một ai, không biết có dọa mọi người một phen không nữa. Nghĩ vậy cô chợt bật cười. Nhưng rất nhanh sau đó nước mắt bắt đầu chảy ra, cô òa khóc như một đứa trẻ. Cô cảm thấy vô vọng quá, bản thân đã thành đến mức này thì chạy trốn kiểu gì nữa.

Đã một tuần hơn rồi Vũ Khôi Nguyên vẫn chưa tìm thấy cô, không lẽ thực sự như Lí Tang nói sao, sẽ không ai biết được tung tích của cô cho đến tận lúc chết. Nếu vậy, cô sẽ không chết một cách bình thường đâu. Cô sẽ chết một cách ấn tượng nhất.

Phía bên này Vũ Khôi Nguyên cũng không lạc quan mấy, cậu đã thức đêm mấy hôm liền để đi hỏi tung tích về Lâm An nhưng câu trả lời đều như một: không ai biết, cứ như là đêm hôm ấy ngỡ như chỉ là một giấc mơ.

Tối hôm đó khi mang hộp quà ra chỗ vườn hoa, Vũ Khôi Nguyên không thấy Lâm An đâu, ban đầu cậu nghĩ là cô đang trêu cậu nên đang trốn ở nơi nào đó định hù, nhưng sau đó cậu để ý đến bông hoa hồng trắng trên mặt đất mà cậu đã cài lên tóc của Lâm An. Bông hoa trắng tinh bị giẫm nát, trên đấy dính bùn đất, những cánh hoa rời rạc. Vũ Khôi Nguyên rất nghi ngờ vì Lâm An là một con người rất yêu hoa, đặc biệt là hoa cậu tặng cho cô. Không đời nào mà cô lại làm rơi xong giẫm lên nó một cách đay nghiến như vậy được, chỉ có khả năng là có một kẻ thứ ba đã đi vào đây và làm rối loạn cục diện. Nhưng kẻ đó là ai? Sao hắn lại biết Lâm An và cậu đang khiêu vũ trong này? Có khi nào bọn họ đã bị theo dõi mà không biết?

Không. Cái đó không quan trọng. Việc ưu tiên hàng đầu là tìm ra tung tích của Lâm An và ra đấy cứu cô ấy.

An Tịch lúc này vừa hạ cánh ở sân bay, chuẩn bị trở về khu biệt thự. Cô là người ở ghép với Lí Tang. Do quá trình ở ghép chung đã làm cô nảy sinh tình cảm với Lí Tang, nhưng vì quá ngại để bày tỏ nên cô luôn giấu kín tâm tư sâu trong đáy lòng. Lí Tang cũng không để ý, chỉ một lòng một dạng si mê Lâm An. Đợt nghỉ lễ vừa rồi, cô về nhà thăm bố mẹ và họ hàng, thành ra cô không biết trong ngôi nhà mình đang ở đã xuất hiện một thành viên mới.

Vào cổng biệt thự, cô đi xuống đi bộ chỗ vườn hoa hồng một lát, để người hầu đi cất đồ hộ. Đi ngang qua vườn hoa cẩm chướng, cô để ý nơi đó có nhiều lính canh hơn, song cô cũng không để ý nhiều mà đi dạo một lúc mới về phòng.

Trên đường đi ngang qua một căn phòng, An Tịch bỗng nghe thấy tiếng ồn ở phòng bên cạnh. Cô tò mò áp tai vào cửa nghe, nhưng âm thanh toàn tiếng đập và xì xào. Cô khó hiểu, sự tò mò trong lòng càng dâng cao hơn.



An Tịch hé cửa, cô liếc nhìn vào trong thấy một cô gái trong tình trạng thiếu vải, liên tục đập đầu vào tường. Từng tiếng đập vang lên nghe như đập thẳng vào xương cốt cô vậy, An Tịch rùng mình một cái rồi khe khẽ đóng cửa lại.

Cô ấy là ai vậy? Sao lại tự hành hạ bản thân thế kia? Lí Tang có sở thích mới chăng? Dẫu có là gì đi nữa thì hình ảnh kia vẫn không thế phai mờ trong ký ức An Tịch. Cô gái đó dáng dấp cao ráo, nhìn nghiêng thì thấy nét mặt thanh tú, nhưng không hiểu vì sao mà cô ấy lại bị xích lại, xong bản thân thì tự đập đầu cho đến máu chảy thành sông vẫn không dừng lại, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.

Đương lúc An Tịch vẫn đang tự chìm đắm trong một loạt câu hỏi của bản thân thì một nữ hầu chạy hớt hải ngang qua cô. Cô nhìn theo bóng của người hầu đấy đi xuống báo lại cho Lý Tang vừa về nhà rằng: “Cậu…cậu chủ, tiểu thư Lâm An đã bất tỉnh rồi ạ.”

Lý Tang nghe xong thì mặt biến sắc, hắn chưa kịp cởi áo khoác ngoài đã vội vàng chạy lên phi vào căn phòng đấy. An Tịch cũng tò mò đi theo để xem tiểu thư Lâm An đấy là ai.

Ngó vào trong cô thấy Lý Tang đang ôm chặt cơ thể nhỏ bé vào lòng. Cô rất ngạc nhiên, gương mặt ấy, biểu cảm đó của Lý Tang cô chưa từng thấy qua trong đời từ khi ở chung với hắn. Hàng ngày những gì cô thấy đó chính là sự lạnh lùng không bao giờ cười, tưởng chừng như kể cả nếu gia đình hắn có phá sản có khi hắn vẫn sẽ rất bình thản. Thế nhưng bây giờ khi cô gái kia ngất thì hắn cau mày, mất bình tĩnh đến phát điên

Trong phút chốc An Tịch đã hiểu ra tất cả. Cô cười một tiếng, tiếng cười này là sự chế giễu cô giành cho bản thân cô. Lâm An đó là bạch nguyệt quang trong lòng Lí Tang, cô đã hiểu lý do vì sao khi bên cạnh cô Lý Tang không bao giờ thể hiện cảm xúc gì. Hóa ra là vì hắn đã có người trong lòng. An Tịch trong góc đứng nhìn Lí Tang đang vội vàng cho kêu người đi gọi bác sĩ, bóng lưng cô bỗng chốc trở nên lẻ loi cô đơn, cô không nói gì, trong lòng dấy lên cảm xúc thiếu hụt khó tả, cuối cùng cô chọn rời đi trong im lặng.

Vào trong phòng, An Tịch ngồi bệt xuống cửa, cô không làm gì hết, chỉ ôm đùi ngắm nhìn căn phòng cho đến khi ưu phiền trôi đi. Bỗng cô chợt nghĩ tới điều gì đó. Cô lôi điện thoại mở danh bạ ra rồi kết nối máy cho một số cô không nghĩ sẽ có một ngày cô gọi.

Đầu dây bên kia nhấc máy rồi, cô mở lời trước: “Vũ Khôi Nguyên...”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com