Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 107: Ngoại truyện 30: Đáp án từ 7 năm trước của Giang Dực.



Sau khi tan việc, đang chuẩn bị cùng Triệu Lộ đi "Dự tiệc", Hoắc Tiểu Tiểu cảm giác thái độ của mấy đồng nghiệp nữ đối với cô tốt hơn nhiều.

"Chị nghe trong tổ có người làm khó em?" Trên đường Triệu Lộ giống như thuận miệng hỏi một câu, lại nói tiếp: "Giữa đồng nghiệp ở công ty tồn tại áp lực cạnh tranh, có đôi khi tính tình có chút nóng nảy, em đừng để trong lòng, làm tốt chuyện của mình là được rồi."

Quả nhiên, việc ngày hôm nay đúng là Triệu Lộ giúp cô nói chuyện.

"Chị Lộ yên tâm, sau này em sẽ chú ý."

"Đợi chút nữa em yên tâm, uống rượu là chị và Tiểu Dương uống, em không cần uống."

Tiểu Dương ngồi bên tai lái phụ quay đầu cười nhẹ với cô một tiếng.

Hoắc Tiểu Tiểu lễ phép cười, "Em biết ạ."

Rất nhanh đến phòng ăn đặt trước, mấy người đi theo nhân viên đi vào phòng chỉ định, một đoàn người Giang Dực đã chờ ở kia, tư thế giống như đến giải quyết công việc hạng mục.

Sau vài câu hàn huyên ngắn ngủi, mấy người dồn dập ngồi xuống, Triệu Lộ cười nói: "Thật là ngại quá, tới muộn."

Ánh mắt của Giang Dực chậm rãi dời đến trên người Hoắc Tiểu Tiểu, "Không muộn, chúng tôi cũng vừa tới. Ăn chút gì không?"

Câu trước là nói với Triệu Lộ, câu sau là nói với Hoắc Tiểu Tiểu.

Trong loại trường hợp này, với cái thân phận này của Hoắc Tiểu Tiểu không thể quyết định cái gì, cô chỉ khách sáo mỉm cười: "Tôi đều có thể."

Giang Dực tựa như cũng chờ câu này của cô, gọi phục vụ tới chỉ vài món thức ăn, đều là món cay, cũng không có rượu.

Hoắc Tiểu Tiểu không ăn cay, đồ ăn trên bàn gắp hai miếng liền không thể ăn nữa, yên tĩnh ngồi nghe đội ngũ hai bên thương lượng.

Triệu Lộ bày ra sự chuyên nghiệp của bản thân, khi đối phương làm khó thì chị giải đáp từng chuyện và giải quyết phương án một cách tỉ mỉ, không gì có thể làm khó.

Đại khái cũng biết là mình ở không đi gây sự, sau khi nói chuyện, Giang Dực tìm không ra cái gì để nói tiếp.

Hoắc Tiểu Tiểu ngồi nghe có chút không thú vị, lấy cớ đi toilet.

Nhà hàng này Hoắc Tiểu Tiểu quen, là nhà hàng trước kia cô và đám Dịch Khiêm thường đến ăn, trong thực đơn đều là món Hoắc Tiểu Tiểu thích, trừ mấy món cay trên bàn hôm nay.

Giang Dực cũng chọn rất tốt, chọn hết tất cả món cay có trong thực đơn luôn.

Đi đến trước chỗ ngoặt hành lang, một bóng lưng quen thuộc thoáng đi qua.

Hình như có chút giống Dịch Khiêm.

Hoắc Tiểu Tiểu không chắc lắm, bước nhanh về phía trước, đi đến nhìn chỗ ngoặt hành lang, mới bắt gặp Dịch Khiêm tiến lên mở cửa để cô gái bên cạnh đi vào.

Hoắc Tiểu Tiểu không thấy mặt của cô gái đó, chỉ là tấm lưng kia khá quen, thời gian quá ngắn, không kịp để cô nhớ ra mình có phải là đã gặp cô ấy ở đâu thì hai người kia đã trước sau đi vào phòng, đóng cửa lại.

Mặc dù cô gái kia có chút quen mắt, nhưng Hoắc Tiểu Tiểu có thể kết luận không phải người rất thân.

Cái này rất kì quái, bạn bè của Dịch Khiêm cũng đều là bạn bè của cô, từ nhỏ đến lớn, không có người nào Dịch Khiêm quen mà cô lại không quen.

Chẳng lẽ cô gái này Dịch Khiêm mới quen gần đây?

Hay là đồng nghiệp? Bạn gái? Gặp nhau ở đâu nhỉ?

Cô vừa định lấy ra điện thoại ra hỏi một chút, liền phát hiện điện thoại của mình đặt trong phòng.

Lại nghĩ lại, cử chỉ này của mình hình như có chút quá mức, sao cô lại hiếu kỳ nặng vậy chứ? Bạn bè ăn bữa cơm mà thôi, có cái gì mà ngạc nhiên.

Mắt thấy bốn phía không người, cô đi đến phòng của Dịch Khiêm, lúc đi qua cửa phòng dừng bước lại, cố ý nghiêng tai nghe ngóng.

Nhưng nơi này cách âm quá tốt, không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Cô đi qua, đi về, lại đi qua, đi về.

Trong nháy mắt cô không kịp chuẩn bị, cửa mở.

Cửa mở, Hoắc Tiểu Tiểu nghe được giọng nói của Dịch Khiêm, giọng nói kia cố ý đè thấp, cũng không lộ vẻ lạnh lẽo.

Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng ra, lễ phép cười nhẹ với Hoắc Tiểu Tiểu một tiếng.

Hoắc Tiểu Tiểu khẽ giật mình, cứ như chút tâm tư nhỏ của mình bị nụ cười lễ phép của nhân viên phục vụ nhìn thấu, cô không khỏi chột dạ, bước chân rời đi nhanh hơn, ánh mắt lại thành thật cực kì, dành thời gian lướt qua trong phòng một chút.

Cái nhìn thoáng qua này vốn dĩ không sao, nhưng đôi khi duyên phận lại quá trùng hợp, cứ như ông trời cố ý sắp đặt từ trước, đôi mắt Hoắc Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm chạm phải nhau.

Trái tim Hoắc Tiểu Tiểu co thắt lại, hành vi lén lút bị bắt tại trận làm cho cô càng chột dạ, bước chân càng đi nhanh về phía toilet.

Trong phòng vệ sinh, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn mình trong gương, có chút ảo não.

Tránh cái gì?

Chạy cái gì?

Lúc ấy nên thoải mái chào hỏi Dịch Khiêm, nếu như không phải bạn gái mà chỉ là đồng nghiệp hoặc bạn bè bình thường, nói không chừng cô có thể vào phòng chào hỏi những người khác, nói không chừng còn có thể ngồi xuống ăn vài miếng, dù sao cả một đêm cô còn chưa ăn cái gì.

Bây giờ thì tốt rồi, tránh né cứ như ăn trộm, quả thực giống như diễn dịch giấu đầu lòi đuôi.

Thật sự đáng hận!

Sau khi về phòng, Triệu Lộ và Giang Dực cũng đã bàn xong hợp đồng chi tiết, đối phương đồng ý cho các cô thời gian một tuần để tiếp tục hoàn thành bản vẽ thiết kế, đến lúc đó nếu như bản vẽ thiết kế có thể làm cho đối phương hài lòng, vậy hạng mục này cơ bản đã định.

Đàm phán hạng mục xong, toàn bộ bữa tiệc dễ dàng hơn không ít.

Giang Dực nhìn Hoắc Tiểu Tiểu rõ ràng không yên lòng sau khi đi ra ngoài một chuyến, ý vị sâu sa cười nhẹ một tiếng, "Hình như Hoắc tiểu thư đã mệt mỏi rồi, dù sao chuyện hạng mục cũng nói rõ ràng, về sau có chuyện gì sẽ liên lạc lại, đêm nay trước hết là như vậy, tôi và Hoắc tiểu thư tiện đường, đêm nay để tôi đưa tiểu thư về đi."

Triệu Lộ đã nghe qua Hoắc Tiểu Tiểu nói chuyện cô và Giang Dực có quen biết, thấy Giang Dực quen thuộc như vậy, nghĩ giao tình của hai người sâu hơn nhiều so với Hoắc Tiểu Tiểu nói.

Mà trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu biết rõ, lời này của Giang Dực là muốn áp chế cô, chỉ cần cô nói không tiện đường, đoán chừng Giang Dực sẽ nói với tất cả mọi người là cô Hoắc Công quán, rất tiện đường.

"Vậy làm phiền ngài Giang."

"Không phiền phức."

Tiểu Dương lái xe đưa Triệu Lộ đi, một đoàn người đi theo Giang Dặc cũng lần lượt rời đi, trong phòng chỉ còn hai người Giang Dực và Hoắc Tiểu Tiểu, "Một đêm không yên lòng, có việc gì sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu không nói gì.

"Đêm nay anh thấy em không ăn cái gì, có đói bụng không? Lại đi ăn chút gì đó đi?"

Hoắc Tiểu Tiểu giờ mới hiểu được, Giang Dực người này, rất giảo hoạt.

Biết rất rõ cô không thích ăn cay, còn gọi nguyên một bàn toàn cay, hóa ra là muốn mời cô đi ăn riêng.

"Anh cố ý?"

Giang Dặc giả vờ ngây ngốc, "Cố ý cái gì?"

"Trong lòng anh hẳn là hiểu rõ tôi nói cái gì."

"Em nói cố ý, là vì anh cố ý kiếm chuyện đối với hạng mục của công ty em, hay là vì hôm nay anh cố ý mượn chuyện bàn hạng mục để hẹn em?" Giang Dực không để ý cười cười, "Không cố ý làm sao có thể hẹn em được đây? Cảnh giác đối với anh như thế? Anh cũng đâu có ăn thịt em."

"Quên đi, anh trăm phương ngàn kế làm những việc này, tôi thực sự không dám ra ngoài cùng anh. Hôm nay trước hết cứ vậy đi, muộn rồi, tôi về nhà trước, còn nữa, lần sau nếu như anh muốn hẹn tôi thì cứ nói thẳng, đừng lòng vòng như hôm nay, thật phiền phức!"

"Nói thẳng? Anh sợ mặt của em cũng chẳng thấy đâu."

Hoắc Tiểu Tiểu không để ý tới anh, cầm túi đi.

Giang Dực đi sau lưng cô, "Làm như anh là quỷ, chạy nhanh như vậy?"

"Tôi cũng không dám trêu chọc anh, anh tốt nhất cũng đừng trêu chọc tôi."

"Trêu chọc? Anh đáng sợ như vậy?"

"Anh còn không đáng sợ?" Hoắc Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn anh, "Tôi nhớ thành tích lúc anh học cao trung toàn đếm ngược từ dưới lên, kết quả anh thi Đại Học là trong toàn tỉnh..."

Giang Dực nhắc cô, "Trước một ngàn."

"Đúng, trước một ngàn, toàn tỉnh trước một ngàn, đây là điểm số mà một học sinh có thể thi được sao?"

"Còn không phải là bởi vì trước kỳ thi tốt nghiệp cao trung em hỏi anh mấy vấn đề."

"Vấn đề gì?"

Giang Dực không có ý tốt nhìn cô, đáy mắt cất giấu ranh mãnh ý cười, "Lúc đó em hỏi anh, anh có thi đậu Đại Học không? Có tương lai vẻ vang rộng mở không? Nhân phẩm được không? Điều kiện gia đình thế nào? Gốc gác gia đình có tốt không? Có thể cho em một tương lai không buồn không lo không?"

"..."

Nếu không nói tới, Hoắc Tiểu Tiểu hầu như đều quên đi, nhớ lại lúc ở con hẻm kia, cô đúng là đã đứng trước mặt Giang Dực nói ra những lời đó.

Hiện tại Giang Dực áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt cô, quả thực giống như trả lại cô một cái tát.

"Lúc ấy anh không cho em đáp án, hiện tại anh cho em biết, anh có thể thi đỗ Đại Học, có tương lai vẻ vang rộng mở, nhân phẩm đàng hoàng, điều kiện gia đình tương xứng với em, gốc gác gia đình thanh sạch, có thể cho em..."

"Im miệng!" Hoắc Tiểu Tiểu xấu hổ muốn chết, quả thực không dám nghĩ lại bệnh điên của mình lúc trước, xấu hổ đến nổi da gà.

"Chậc, được, em nói không nói thì không nói. Vậy... Nể mặt anh cùng đi ăn một bữa nhé? Yên tâm, cũng chỉ là ăn một bữa cơm, ăn xong anh sẽ đưa em về nhà."

Nói về chuyện xưa, đề phòng và cảnh giác của Hoắc Tiểu Tiểu đối với Giang Dực giảm xuống chút, thời khắc mấu chốt bụng còn kêu rột rột hai tiếng.

"Ăn cái gì?"

"Anh biết một nhà hàng không tệ, đi thôi."

Bãi đỗ xe nhà hàng chật kín, Giang Dực mở một chiếc BMW, trong một đám xe sang trọng, xe của anh rất có khí thế.

"Anh vậy mà đi BMW?"

"Nếu em không thích thì lần sau anh sẽ đổi chiếc khác..."

"Không cần, BMW rất tốt, tôi chỉ sợ anh lái một chiếc xe thể thao bản giới hạn, trên đường xảy ra chuyện lại bị người ta vây xem."

"Xem ra em đã từng bị người ta vây xem?"

Hoắc Tiểu Tiểu quả thực không muốn nghĩ đến tai nạn xấu hổ kia.

Năm đó sau khi Lục Tĩnh Nhất có được chiếc xe thể thao đầu tiên, liền nhất định phải lôi kéo cô và Dịch Khiêm ra ngoài hóng mát. Lúc ngồi xe rất chi là phong cách, kết quả lúc xuống xe không biết vì sao mà dây an toàn của cô và Dịch Khiêm kẹp cứng lại với nhau, hai người ngồi trên xe bị người ta vây xem chừng 10 phút đồng hồ cũng không thể thoát, cái tên Lục Tĩnh Nhất kia còn yêu xe như mạng, không chịu cắt dây an toàn, may mà có một chú lính cứu hỏa ở gần đó giúp hai người gỡ ra, xém chút nữa cô và Dịch Khiêm đã bị chụp ảnh và quay video tuyên truyền trên internet.

Nghĩ đến Dịch Khiêm, Hoắc Tiểu Tiểu lại nhớ tới cô gái vừa rồi gặp ở cửa phòng, không thấy rõ chính diện, trong lòng cô có chút ngứa.

Còn Dịch Khiêm, anh không thấy cô sao? Sao không ra nói gì nhỉ?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu liền thấy Dịch Khiêm từ cửa nhà hàng đi tới bãi đỗ xe, bên cạnh còn có... Nghê Vượt?

Người đi theo Dịch Khiêm chính là thực tập sinh Nghê Vượt cùng cô đi vào công ty.

Thế giới này thật là nhỏ.

Cô đoán được Nghê Vượt có thể là con cháu của cao tầng công ty nào đó, sao cũng không nghĩ đến, cô ấy vậy mà lại quen biết với Dịch Khiêm.

Vậy cái này cũng kì lạ, sao trước đó cô chưa từng gặp Nghê Vượt?

Trong lúc cô mãi suy nghĩ hai người kia đã đi tới, Hoắc Tiểu Tiểu muốn vòng qua đầu xe ngồi vào tay lái phụ mà không bị Nghê Vượt phát hiện ra là không thể nào, cô vội vàng kéo Giang Dực qua chắn trước mặt mình.

Vì sao lại tránh?

Chắc là vì không muốn để cho Nghê Vượt biết cô quen Dịch Khiêm, dù sao bây giờ cô ở công ty cũng chỉ là một thực tập sinh.

Giang Dực chắn trước mặt cô, thân hình cao lớn của anh lồng cô vào trong đó, rất nhanh đã ngăn cách ánh mắt của Dịch Khiêm và Nghê Vượt.

Không nhìn thấy nhưng có thể nghe được tiếng bước chân và tiếng nói trầm thấp của Dịch Khiêm và Nghê Vượt.

Hoắc Tiểu Tiểu không vui nhăn nhăn lông mày, không mở miệng.

Giang Dực cúi đầu nhìn Hoắc Tiểu Tiểu trốn trong lồng ngực mình, khóe miệng vui vẻ cong lên, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nghê Vượt đang lên xe, anh nói: "Lấy anh làm bia đỡ đạn?"

Chiếc xe khởi động, chậm rãi lái đi trước mặt hai người.

Hoắc Tiểu Tiểu nhó cái đầu ra nhìn thoáng qua, "Đi rồi sao?"

"Đi rồi."

Hai chữ này làm tâm tình Hoắc Tiểu Tiểu càng phiền muộn, "Không ăn, tôi không thấy ngon miệng."

"Vậy anh đưa em về nhà?"

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.

"Hoắc Tiểu Tiểu." Giọng nói quen thuộc truyền đến.

Trái tim Hoắc Tiểu Tiểu run lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dịch Khiêm đứng bên ngoài một chiếc xe, đang nghiêm mặt nhìn cô.

"Dịch Khiêm? Không phải anh đi rồi sao?" Tâm tình phiền muộn quét sạch sành sanh, Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng chiếc xe vừa rời đi, giọng nói mang theo chút vui mừng không rõ, bước đến gần anh hỏi: "Anh không đưa cô ấy về nhà sao?"

Dịch Khiêm bất động thanh sắc nhìn Giang Dực một chút, ánh mắt lại rơi xuống trên người Hoắc Tiểu Tiểu, "Em ở đây, sao anh lại đưa cô gái khác về nhà. Quá muộn rồi, trên đường không an toàn, không có việc gì thì anh đưa em về nhà."

"Nhưng em còn có chút đói, vừa rồi cái gì cũng chưa ăn."

"Trước tiên anh dẫn em đi ăn đã, muốn ăn cái gì?"

"Đồ ăn Nhật!" Nói xong, cô quay đầu lại nói với Giang Dực: "Giang Dực, ngày hôm nay cám ơn anh, không cần anh tiễn nữa, tôi đi trước, hẹn gặp lại!"

Giang Dực mỉm cười gật đầu, ánh mắt dời từ Hoắc Tiểu Tiểu sang Dịch Khiêm, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Người này từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn đáng ghét như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com