Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quyển 3 - Chương 73: Nam Ông



“Đạo niệm chiến, có ý tứ, bản Đế ngược lại muốn nhìn xem nhà ngươi dự định bày xuống thế cục gì”

Sâm La cười lạnh, không hề sợ hãi, phóng xuất ra toàn bộ ma niệm, một bước liền xâm lấn vào trong chiến trường mà Lạc Hiền Vương vừa xây dựng.

……

Thời không đổi dời, Đại Minh quốc, trong một quán rượu nằm ở ngoại ô kinh thành, có một tên thư sinh áo trắng dựa bàn ngủ say, bỗng nhiên tỉnh giấc.

Bên trong quán rượu có không ít thực khách, từng sợi từng sợi mùi rượu từ trong quán bay ra, bên trong mùi rượu còn thoang thoảng thêm mùi thức ăn.

“Ừm...ta…là ai…?”

Thư sinh mặc áo trắng ánh mắt mờ mịt, có chút ngơ ngác nhìn xung quanh ồn ào quán rượu.

Hắn không nhớ rõ chính mình là Khương Ly, bị Lạc Hiền Vương dẫn vào trong đạo niệm chiến trường, dù sao trận đạo niệm chiến này là chiến trường của hai tên Đế giả đỉnh cao. Đối phương đồng dạng đang ngơ ngác ngác, Khương Ly tất nhiên cũng không thể nào thanh tỉnh.

“Ta là ai…?”

“Ta nhất định phải nhớ tới, nhất định phải nghĩ ra được…bởi vì ta tựa hồ đang làm một sự kiện mười phần nguy hiểm, nhưng cụ thể là chuyện gì, thực sự không nghĩ đến…”

“Bạch hiền đệ. Ngươi chẳng lẽ ngủ choáng váng rồi sao? Ngươi ta cùng nhau vào kinh dự thi, đường xa mệt mỏi, nên vào quán rượu này nghỉ ngơi, ngươi làm sao chỉ ngủ một giấc, đã quên mình là ai rồi!” Một gã thư sinh mặc áo xanh tên là Thúc Sinh ngồi đối diện, khẽ nhìn Khương Ly bật cười lắc đầu.

“Ta họ Bạch? Ta muốn lên kinh thành đi thi? Đi thi, vì sao phải đi thi?” Khương Ly ánh mắt mờ mịt hỏi.

“Đi thi đương nhiên là vì khảo thủ công danh, mưu cầu tiền đồ phú quý, che chở tử tôn, quang tông diệu tổ” Thúc Sinh buồn cười nói.

“Phú quý, tiền đồ…Những thứ này thì có lợi ích gì? So với thu được phú quý, ta càng muốn biết ta là ai, ta sắp làm chuyện gì…” Vẻ mặt của Khương Ly mười phần chăm chú, không giống nói giỡn.

Thúc Sinh tức giận ra mặt, vốn tưởng rằng Khương Ly chỉ nói giỡn, bây giờ xem chừng, Khương Ly chỉ sợ là thật không có ý chí khảo thủ công danh rồi.

“Bạch huynh đã xem nhẹ phú quý như thế, hẳn là không có ý định cùng Thúc mỗ cùng nhau vào kinh dự thi rồi chứ?”

“Ừm ta không muốn cầu lấy công danh” Khương Ly thành thật gật đầu nói. — QUẢNG CÁO —

“Hừ, không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp, nếu đã như thế, Khúc mỗ và ngươi tình đồng môn hôm nay đến đây là hết”

Thúc sinh hừ lạnh một tiếng, cõng lấy giá sách cùng hành lý, cởi xuống thớt ngựa đen cột ở cây dương liễu bên ngoài quán rượu, nghênh ngang mà đi.

Khương Ly nhìn Thúc Sinh rời đi, lại chẳng có vẻ mất mát.

Xác thực, hắn không phải bạn của Thúc Sinh, Thúc Sinh cũng không phải bạn của hắn. Hai người đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau.

“Ha ha, vị tiểu ca này thật là thú vị, vừa rồi còn đầy lòng nhiệt huyết, nói cái gì muốn một lần trúng bảng, quang tông diệu tổ, không nghĩ tới, sau một giấc ngủ Hoàng Lương, thì không định đi thi nữa rồi. Chẳng lẽ là hắn tự biết mình thi không được công danh, nên mới chuẩn bị về nhà làm ruộng ư?” Một tên thực khách toét miệng cười nói.

“Làm ruộng ư…Ngược lại là một cái lựa chọn không tồi, trong nơi sơn dã thường thường ẩn giấu đại đạo, ta tựa hồ đã từng một lần ẩn cư ở nơi sơn thôn, uống rượu vẽ tranh. Ừm, bây giờ thì không được, ta còn một chuyện nhất định phải làm, chuyện này rất quan trọng, chỉ có điều ta nghĩ mãi vẫn không ra”

Khương Ly đứng dậy, liếc mắt nhìn hành lý, khẽ cau mày, không có đi lấy.

Trong hành lý đựng một tấm áo bông, một cái bố y, mười lượng bạc, qua cửa lộ dẫn cùng hơn mười quyển sách.

“Những thứ này ta không cần, hết thảy tính thành tiền rượu, mang cho ta thêm mấy vò rượu tốt, còn ngựa của ta, ta cũng không cần rồi, cũng đổi thành rượu đi…”

Chủ quán ngẩn người ra, tiếp theo toét miệng cười, vội vàng sai tiểu nhị vào trong hầm lấy ra bảy đàn trăm năm rượu quý, giao cho Khương Ly.

Những vật khác thì cũng thôi đi, không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng con ngựa đen ngoài sân là một con ngựa tốt, mười lạng bạc ròng cũng không phải là món tiền nhỏ, chủ quán tự nhiên hết sức vui vẻ cùng Khương Ly trao đổi.

“Chỗ rượu này rất nặng, không biết khách quan có thể gọi tôi tớ đến vận chuyển sao? Còn tấm qua cửa lộ dẫn này, khách quan tốt nhất chớ nên vứt bỏ, không có vật này, phiền phức khá lớn…”

“Không cần tôi tớ, cũng không cần lộ dẫn. Ta mặc dù chẳng nhớ rõ ta là ai, cần làm gì, nhưng vận chuyển chỗ rượu ngon này, dễ như ăn cháo”

Khương Ly nhẹ phất tay, đem bảy vò rượu thu thập vào trong ống tay áo.

Thân hình lay động, đã không thấy bóng dáng rồi. — QUẢNG CÁO —

Ầm!

Vô số thực khách trợn mắt há mồm, trong tay chén rượu rơi xuống sàn nhà.

Chủ quán thì thì trực tiếp choáng đầu hoa mắt.

Sau một khắc, vô số người quỳ sát trên mặt đất, hướng về phương hướng Khương Ly rời đi ngã đầu khấu bái, biểu hiện cực kỳ kính nể.

"Tiên. . . Tiên sư! Không nghĩ thư sinh kia càng là một vị Tiên sư, khó trách hắn khinh thường khảo thủ công danh, đối với Tiên sư, công danh có tác dụng gì cơ chứ!"

"Xong, ta vừa rồi mới cười nhạo vị Tiên sư kia, không biết có bị Tiên sư ban cho cái chết không. . . Ta rất sợ hãi nha!" Tên thực khách cười nhạo Khương Ly trước đó, giờ khắc này đã sợ đến mặt như màu đất.

Hắn lại không biết, Khương Ly căn bản khinh thường việc cậy thế ức hiếp một kẻ phàm nhân.

Khương Ly hóa thành kim quang, bay ngang bầu trời.

Ánh mắt của hắn mờ mịt, chưa nhớ rõ mình là ai, cũng chưa nhớ rõ hắn muốn làm chuyện quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì!

Đang lúc bay ngang qua Vô Định Hà, chợt thấy một người đang đứng ở trên cầu, nhìn thao thao bất tuyệt dòng nước, ánh mắt buồn bã.

“Ừm, người đó là ai?” Khương Ly nhíu mày, cảm giác người đàn ông trung niên kia có chút quen thuộc, lại không rõ ông ta là ai.

Sâm La Ma Đế lúc này hồn bay phách lạc, đi tới trên An Hà Kiều, nhan sắc tiều tụy, ánh mắt cũng mờ mịt.

Khi thì nhìn nước sông, khi thì nhìn xa xa rặng núi, khi thì nhìn xuống hình bóng của mình chiếu dưới mặt sông.

Ánh mắt của ông ta chiếu tới đâu, hết thảy sự vật ở đó đều bị nhiễm lên vô tận nỗi niềm thương nhớ.

Vốn dĩ vạn dặm không mây bầu trời, chỉ một thoáng đã trở nên âm u, mưa dầm lả tả rơi.

Vốn dĩ xanh ngát từng rặng núi xa, bỗng nhiên mất đi mất đi nhan sắc, biến thành màu đen. — QUẢNG CÁO —

Vốn dĩ tươi tốt bãi bồi hai bên bờ Vô Định Hà bỗng nhiên mất đi tất cả sinh khí. Nước sông hóa thành dòng nước xiết, sóng dữ vỗ bờ, giống như nội tâm của Sâm La lúc này, không cách nào bình tĩnh.

“Ài, đang yên đang lành, sao trời lại mưa?” Hai bên bờ sông vốn có không ít dân chài bắt cá, thấy trời đang nắng trở mưa, tất cả đều chạy vào trong thuyền hoặc là đến dưới một cái lều cỏ cạnh bờ sống tránh mưa.

Sâm La Ma Đế không đi tránh mưa, hắn giống như một cái dị loại, đứng dưới màn mưa, tựa hồ cùng toàn bộ thế giới này không hợp nhau.

Thấy một màn như vậy, ở trong lều cỏ mấy người, có kẻ phát ra tiếng cười, có người thở dài liên tục.

“Lê Trừng thượng thư hẳn là giống như lời đồn đã bị điên rồi. Trời mưa tầm tã, thế mà không tránh, không sợ bị bệnh ư”

“Nói năng cẩn thận, Lê Trừng thượng thư dù sao cũng là quý tộc nước Nam…ông ta chắc là đang thương nhớ quê hương, ngươi sao dám nói ông ta bị điên”

“Hừ nước Đại Ngu đã diệt từ lâu, ông ta còn thương nhớ cái gì!”

“Ừm, các ngươi mau nhìn bên kia, có một gã thanh niên cũng không có tránh mưa, trời mưa xuống không biết tránh né, cũng là kẻ ngốc rồi?”

Gã thanh niên mà đám người chỉ trỏ, không ai khác chính là Khương Ly. Khương Ly đạp chân bên mép Vô Định Hà, dòng nước xiết vọt lên bọt nước, bắn tung tóe khắp người hắn, nhưng hắn không có đi lau.

Trên trời mưa tầm tã, xối lên người hắn, hắn cũng không tránh né, phảng phất toàn thân hòa vào trong mưa, phảng phất cơn mưa này vốn là một phần của thân thể hắn.

Khương Ly từ xa xa nhìn người đàn ông trung niên đứng trên cầu đá, ánh mắt lấp lóe, khẽ thì thầm: “Ta nhớ ra rồi, ta muốn làm việc quan trọng, tựa hồ là cùng người này đối chiến. Chỉ có điều người này cho ta một cảm giác rất nguy hiểm, càng tới gần ta càng cảm thấy rùng mình”

Sâm La Ma Đế đối với xa xa Khương Ly nhìn như không thấy.

Trong đầu hắn hiện tại, rất lạ lùng loé lên rất nhiều hình ảnh xưa cũ.

Hắn là vong quốc tội nhân!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com