Dụ Hôn

Chương 142



Ông anh,

ng Mạnh nghe Mạnh Viễn Châu nói thế thì cũng cáu, “Tôi chẳng biết phải nói thế nào với anh nữa, sao đời này tôi lại sinh ra một5 đứa con trai như anh vậy chứ. Tối cảnh cáo anh, lần sau anh mà còn đánh Mạnh Nghiên nữa, tôi không bỏ qua cho anh đâu”

“Ông vui là đượ6c” Mạnh Viễn Châu hừ một tiếng rồi cúp luôn điện thoại. Mẹ của Mạnh Viễn Châu mất do bị bệnh, thời điểm bà ấy qua đời, bố của anh đang bận công7 việc. Mà trong khoảng thời gian mẹ bị bệnh, bố cũng không ở bên cạnh bà, nên Mạnh Viễn Châu vẫn luôn trách cha mình.

Nhưng anh nghĩ hắ4n là bố vẫn còn rất yêu mẹ nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Cho đến khi bố anh tái hôn với Lê Giai m, cũng chính là mẹ của Cố Tương... Bố8 anh cực kì yêu chiều người phụ nữ này, ông đối xử với bà ta quá tốt, làm gì còn nhớ tới mẹ?
Về sau Mạnh Nghiên ra đời, bố càng yêu thương chiều chuộng cô con gái nhỏ này, trong nhà không còn địa vị của anh nữa.

Vì hai mẹ con kia mà bố con anh cãi nhau không biết bao nhiêu lần.

Mạnh Viễn Châu biết đến sự tồn tại của Cố Tương, cũng biết người mẹ kế này của anh không hề hiền lành như những gì bà ta thể hiện. Nói gì thì nói, đến con gái ruột của mình mà bà ta còn như thế thì làm sao có thể đối xử tốt với anh được?

Vì thế anh vô cùng ghét Lê Giai m, nhưng càng nhằm vào bà ta thì mối quan hệ giữa hai bố con càng trở nên tồi tệ.

Rồi dần dần biến thành như hôm nay.

Lúc bà Mạnh bê trà đi vào phòng, nhìn thấy ông Mạnh đang ngồi im, tay cầm điện thoại, vẻ mặt khá nghiêm trọng.

Bà ta hỏi: “Anh gọi điện cho Viễn Châu à?”

Ông Mạnh đưa mắt về phía bà ta, “Anh nói với nó mấy câu”
Thực ra thì ông gọi cuộc điện thoại này là hi vọng Mạnh Viễn Châu có thể trở về.

Vừa lên đại học một cái là Mạnh Viễn Châu đã rời khỏi nhà, từ đó không còn trở về nữa.

Ông Mạnh chỉ có một đứa con trai, nói không cần Mạnh Viễn Châu nữa chỉ là nói dối thôi. Nhưng không biết tại sao cho tới bây giờ, cứ mỗi khi ông nói chuyện với Mạnh Viễn Châu là thể nào cả hai cũng lại cãi nhau.

Bà Mạnh khuyên: “Anh đừng mắng nó, anh mắng là thằng bé sẽ không trở về đầu” Thật ra bà Mạnh đối xử với Mạnh Viễn Châu vẫn được tính là khá tốt. Nhưng thực chất là bà ta không dám dây vào đứa con riêng của chồng này. Dù sao Mạnh Viễn Châu cũng là con trai cả của chồng bà ta, bà ta cũng không muốn làm cho mối quan hệ trở nên như thế này, nhưng bà ta không có cách nào cả.

Ông Mạnh thở dài, “Nhưng nó cũng không thể đánh Mạnh Nghiên như vậy được, em xem nó đánh con bé thành thế nào kia kìa!”
Bà Mạnh nói: “Anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng lo lắng quá. Sáng mai em và Mạnh Nghiên đến chỗ Cố Tương, con bé sẽ xử lý chuyện của nhà chúng ta.”

Ông Mạnh dặn dò: “Em nói chuyện với Nghiên Nghiên, bảo nó đừng gây chuyện với chị nó nữa”

Bà Mạnh bất bình, “Còn không phải là do anh quá thiên vị Cố Tương, nên con bé mới không vui à! Nghiên Nghiên nhà chúng ta cũng rất tuyệt vời đấy, biết gần đây công ty gặp khó khăn, con bé cũng lo lắng lắm”

Ông Mạnh day mi tâm, thở dài. Gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện công ty, chuyện của Cố Tương, chuyện của Mạnh Viễn Châu, không có chuyện nào mà không làm ông lo lắng.

Buổi sáng, Cố Tương còn đang ngủ

thì nhận được điện thoại của quản lý

tòa nhà gọi tới, “Cô Giang, có hai

người phụ nữ đến nói là mẹ và em

gái của cô, có thể cho họ vào được
không?” Công tác an ninh ở Vịnh

Tiểu Long rất tốt. Ai vào cũng phải

đăng ký danh tính và được sự đồng

ý của chủ nhà, nếu không sẽ không được đi vào.

Cố Tương nhìn đồng hồ, cô biết

hôm nay họ sẽ tới, nhưng không ngờ

lại đến sớm như vậy, cô đành bò dậy

rửa mặt, vừa mới rửa mặt xong thì

chuông cửa vang lên.

Cô ra mở cửa, nhìn thấy bà Mạnh và

Mạnh Nghiên xuất hiện ở cửa ra vào.

Hôm đó Mạnh Nghiên bị Mạnh

Viễn Châu tát khá mạnh, hiện giờ

trên mặt vẫn còn sưng, trông khá thảm hại.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com