Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 248: Thai song sinh long phụng



Vừa nghĩ tới đây thì tiếng bà cụ Lam vọng đến: "Ngây ở đó làm gì, vào ngồi đi".

"Bà nội." Tưởng Tử Hàn gạt những nghi ngờ trong đầu sang một bên, bước lên phía trước ngồi xuống.

Bà cụ Lam vui vẻ nhìn hai đứa nhỏ: "Cháu nên đưa Minh Trúc về sớm hơn, Minh Triết ở nhà tổ một mình cô đơn lắm, nhìn thấy Minh Trúc tới, nhìn thằng nhỏ vui vẻ làm sao kìa. Minh Trúc cũng thích Minh Triết nữa. "

Tưởng Tử Hàn: "..."

Anh liếc nhìn hai đứa nhỏ.

Minh Triết của nhà anh cả quả thực rất vui vẻ, cười ngượng ngùng, còn con bé nhà mình.

Cô bé nhỏ kia rõ ràng là ngọc tuyết đáng yêu, nhưng ở chung với Minh Triết, sao thấy con nhóc nhà mình càng giống con trai hơn thế, xị cái mặt nhỏ, vẻ mặt thâm trầm, ngay cả mày cũng nhíu nhẹ với nhau.

Dữ như quỷ...

Tưởng Tử Hàn không biết tại sao, nhưng hình ảnh người phụ nữ đó chợt lóe lên trong đầu anh.

Anh thu tầm mắt lại, vẻ mặt u ám.

"Em gái ơi, con rô bốt này rất vui. Anh đã điều chỉnh chương trình, còn thú vị hơn trước nữa, em thử chơi đi."

Tưởng Minh Triết mang đồ chơi của mình cho Tưởng Minh Trúc.

Tưởng Minh Trúc tức giận xị mặt.

Cô bé mới không thèm làm em gái!

Cô bé nhỏ ghét bỏ mà hừ một tiếng, chạy sang đống đồ chơi gỗ ở bên cạnh.

Tưởng Minh Triết cảm thấy cô em gái này thực sự rất dễ thương.

Vui vẻ vứt bỏ con rô bốt, chạy đi chơi xếp gỗ với em gái

Vẻ mặt bà cụ Lam cười xúc động: "Nghe nói lúc trước Minh Trúc ở trường mẫu giáo không có bạn bè gì. Minh Triết mới về, ngoài ba nó ra, cũng chẳng nhiệt tình với mọi người trong nhà. Ngược lại, đứa em gái này, chỉ nhìn ảnh thôi mà đã như quen biết rất lâu rồi, mới gặp mặt đã chơi cùng với nhau rồi."

Dì Lan người hầu bên cạnh bà cụ bưng hai chén trà lên, cười hùa theo ý: "Cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ không chỉ chơi chung với nhau, mà vẻ ngoài cũng rất giống. Nếu như cậu chủ nhỏ để tóc dài, vậy sẽ giống y đúc cô chủ nhỏ rồi."

Nghe xong lời này, bà cụ nhìn thật kỹ, quả nhiên là hai khuôn mặt nhỏ giống hệt nhau.

Nếu đưa ra ngoài nói là thai long phụng, chắc chắn ai cũng tin.

Ba anh em Tưởng Tử Hàn trông cũng rất giống nhau, nhưng chỉ là giữa lông mày họ chỉ có bóng dáng của người nhà họ Tưởng, còn Tưởng Minh Trúc và Tưởng Minh Triết lại là sự giống hoàn toàn khác.

Chẳng lẽ gen của đời sau nhà họ Tưởng đều giống hai đứa nhỏ này sao?!

Có phải hay không, chỉ có thể đợi đứa bé tiếp theo được sinh ra mới có thể nghiệm chứng.

Nghĩ đến đây, bà cụ Lam thuận miệng hỏi Tưởng Tử Hàn: "Nghe nói cháu bắt con bé nhà họ Sở kia đi rồi?"

"Ừm."

Tưởng Tử Hàn không hề né tránh, vẻ mặt lãnh đạm, nhẹ giọng nói: "Bất kể là ai, dám động đến Minh Trúc, đều chính là tìm chết!"

Bà cụ cau mày.

Đôi mắt có chút vẩn đục của bà cụ lộ ra vẻ sắc sảo: "Có khi nào trong đây có hiểu lầm gì không? Dù sao cô gái đó cũng là con dâu mà ba con chọn, cũng là có giao tình với nhà chúng ta, các cháu lại lớn lên với nhau từ nhỏ, ta cũng coi như là nhìn nó lớn lên, trông không giống một người xấu xa như vậy. "

"Có phải hay không thì đợi có kết quả điều tra sẽ biết thôi."

Đôi mắt mờ đục của bà lão lóe lên một tia sáng.

Vì vậy, thằng nhóc này bắt người ta vào đó, thực ra cũng không có chứng cứ sao!

"Bà nội, chuyện này bà đừng quan tâm." Tưởng Diệc Sâm đi xuống lầu, cười nửa miệng nói: "Hiếm khi em ba đưa con gái về, để em ấy thanh tịnh xíu đi."

Khi đến phòng khách, anh ta liếc nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa cùng nhau, khóe miệng nhếch lên một tia hung ác đầy mưu mô.

Nhìn đi, quả nhiên là một đôi thai song sinh long phụng.

Huyết thống thực sự là một điều kỳ diệu, cho dù chưa gặp bao giờ cũng chưa từng quen biết nhau, chỉ cần gặp mặt là có thể quen thuộc ngay lập tức.

Đặc biệt là cậu con trai rẻ tiền của anh ta, ở cùng với người lớn trong nhà, cứ luôn có chút e dè ít nói.

Ở trường mẫu giáo cũng rất im lặng, cũng chả chơi với những đứa trẻ khác.

Nhưng ai ngờ lại nhẫn nại với cô em gái này đến vậy.

"Lão đại, cháu đang ngây người gì vậy?"

Bà cụ Lam liên tục gọi Tưởng Diệc Sâm hai lần, nhưng anh ta không đáp lại.

Tưởng Diệc Sâm lúc này mới hồi thần lại, mỉm cười: "Không có gì."

Hai đứa nhóc tội nghiệp.

Rõ ràng có thể cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng ai bảo chúng sinh ra ở nhà họ Tưởng chứ.

Đừng trách bác cả quá độc ác, hãy trách ba mấy đứa động tác quá chậm, chưa xây dựng đủ giang sơn cho anh ta.

Đêm đó, Tưởng Tử Hàn ở lại nhà tổ.

Dỗ con gái ngủ xong, Chúc Minh Đức đã gửi thông tin và mạng lưới quan hệ của Ninh Bội vào điện thoại của anh.

Tưởng Tử Hàn nhanh chóng quét qua mắt nhìn một lượt, ra cho Chúc Minh Đức một mệnh lệnh: “Để mắt Dạ Như Tuyết, những loại thuốc đó rất có thể đến từ cô ta.”

“Vâng!”

...

Biệt thự Lộc Hồ.

Về đến nhà, Tống Hân Nghiên thay đổi hẳn vẻ uể oải, mệt mỏi khi ra ngoài, cô mỉm cười, có vẻ tâm trạng rất vui.

Dạ Vũ Đình cười đùa: "Có vẻ như em gặp mặt trò chuyện với anh Dương Minh và cô Khương rất vui nhỉ."

Tống Hân Nghiên lại gật đầu lia lịa: "Không chỉ trò chuyện vui vẻ mà bữa ăn hôm nay còn có đột phá, bọn em tìm ra manh mối mới."

Ánh mắt Dạ Vũ Đình khẽ lóe lên: "Manh mối gì?"

Tống Hân Nghiên giải thích ngắn gọn về khám phá mới của ngày hôm nay.

Trên mặt Dạ Vũ Đình loé qua một tia dị dạng.

Sau đó lại nhanh chóng thu lại, ngạc nhiên nói: "Vậy mà lại là Ninh Bội."

Tống Hân Nghiên gật đầu: "Lần này cô ta nhắm vào em, có lẽ là vì chuyện lần trước."

Dạ Vũ Đình tuy có suy nghĩ nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra ngoài.

Anh ta xoa đầu Tống Hân Nghiên: "Mấy ngày nay em chưa nghỉ ngơi tốt, bây giờ cuối cùng cũng tìm được chỗ đột phá rồi, có thể yên tâm nghỉ ngơi chút. Mau đi nghỉ ngơi đi, bất kể tra ra được gì, em đều phải giữ vững tinh thần để giải quyết."

Tống Hân Nghiên cũng thực sự mệt rồi, cũng không gắng gượng nữa, nói tiếng ngủ ngon rồi lên lầu.

Sau khi Dạ Vũ Đình chắc chắn rằng Tống Hân Nghiên đã ngủ say, ngay lập tức đi ra ngoài, về nhà họ Dạ.

Cả nhà họ Dạ đều nghỉ ngơi rồi.

Dạ Vũ Đình trực tiếp đẩy cửa phòng Dạ Như Tuyết.

Nhìn thấy anh ba đứng thẳng ở cửa, Dạ Như Tuyết kinh ngạc bật dậy từ trên giường: "Anh ba, sao anh lại đột ngột trở về thế?"

Dạ Vũ Đình dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm em gái: "Thuốc độc trên đồ chơi của Tưởng Minh Trúc có phải do em cho Ninh Bội không?"

Bàn tay Dạ Như Tuyết run lên, cố ép mình bình tĩnh lại: "Anh... Anh ba, anh... anh đang nói cái gì vậy."

Dạ Vũ Đình nghiêm nghị nói: "Không thừa nhận sao? Em nghĩ em làm hoàn mỹ lắm sao? Dạ Như Tuyết, Ninh Bội đã bị bắt, em cảm thấy mình còn lâu mới bị bại lộ sao? Không chỉ chuyện Tưởng Minh Trúc trúng độc, cái người chết trong nhà giam lại là sao, không cần anh nhắc nhở em rồi nhỉ. Thuốc khiến người ta nhồi máu cơ tim không phải là thuốc chữa bệnh, chắc cũng chả mấy người biết đến sự tồn tại của loại thuốc đó! "

Sắc mặt Dạ Như Tuyết đột nhiên sợ tới mức toàn thân không khỏi phát run.

Cô ta nhảy ra khỏi giường, hoảng loạn giải thích: "Em... em chỉ là nhất thời hồ đồ. Anh ba, em…em không biết là sẽ chết người, em cũng không biết Ninh Bội sẽ dùng loại thuốc đó để hại người. Cô ta hỏi em có loại thuốc đó không, em…em nhớ đã từng đọc nó trong một cuốn sách dược lý, liền thuận miệng nói có…cô ta tìm em xin, chỉ nói là tò mò.... "

Cô ta chạy tới, túm lấy tay Dạ Vũ Đình cầu cứu: "Anh ba, anh tin em đi, em thật sự vô tội, em hông biết Ninh Bội định dùng mấy thứ thuốc này để làm chuyện xấu. Anh ba... anh giúp em đi, em…em nên làm sao đây anh ba…."

Dạ Vũ Đình giận em gái đến mức suýt chút nữa không thở nổi.

"Chát!"

Anh ta giơ tay tát vào mặt Dạ Như Tuyết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com