Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 324: Ý chí sắt thép được rèn luyện trong quân đội tan thành mây khói



Tống Mỹ Như hừ lạnh một tiếng, dậm chân xoay trở về phòng bên cạnh do tự cô ta thuê.

Cứ chờ xem!

Lần này tuy cô ta không ngủ được với anh ấy nhưng mục đích cũng đã đạt được.

Xem thử Tống Hân Nghiên khi nhìn thấy những ảnh chụp đó còn dám tới dụ dỗ anh trai cô ta không!

Trong phòng.

Tống Dương Minh sau một hồi trút giận liền nhanh chóng bình tĩnh lại, xem xét uu nhược điểm của mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Mặc dù không thể cứu vãn được, nhưng anh ấy cũng muốn giảm tổn thất tới mức tối đa!

Nghĩ vậy liền làm, anh ấy vội lấy điện thoại ra gọi cho Tống Hân Nghiên.

Vẫn tắt máy!

Trong lòng Tống Dương Minh vừa vui vừa buồn.

Vui chính là vì Tống Hân Nghiên không mở máy, điều này cũng có nghĩa rất có khả năng cô vẫn chưa thấy được những bức ảnh đó.

Buồn chỉ là trong giây khắc này, anh ấy thật sự muốn trốn tránh.

Ý chí sắc thép và tâm huyết được rèn luyện trong quân đội nhiều năm thế mà lại tan thành mây khói trong giây phút này.

Cúp điện thoại, anh ấy ngay lập tức chuyển qua gọi cho Khương Thu Mộc.

Khương Thu Mộc lại bắt máy rất nhanh: “Anh Dương Minh, cuối cùng anh cũng gọi lại cho em. Tối hôm qua khi em gọi lại cho anh, anh không nghe, còn tắt máy nữa. Tìm thấy Hân Nghiên rồi, chịu chút khổ, nhưng người vẫn ổn. Bây giờ đang ở bệnh viện đấy, bác sĩ nói theo dõi hai ngày, nếu không có vấn đề gì thì lập tức có thể xuất viện trở về nhà.”

Biết Tống Dương Minh lo lắng, cô ấy nói ra toàn bộ tình hình.

Tống Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Không sao là tốt.’

Do dự trong giây lát, anh ấy khàn giọng mở miệng nói: “Thu Mộc, có một việc tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”

Khương Thu Mộc nghe thấy từ Thu Mộc kia, lập tức ngây ngẩn cả người.

Con người Tống Dương Minh này, trầm tính lại cứng nhắc, nhìn có vẻ hiền hòa, nhưng nhiều lúc lại lộ ra vẻ xa cách.

Từ lúc quen biết đến giờ, anh ấy đa phần đều gọi cô là cô Khương, nhưng hôm nay…

Khương Thu Mộc vui mừng giống như trong lòng được rót mật: “Anh Dương Minh, anh nói đi. Chỉ cần em có thể làm được thì chắc chắn sẽ không từ chối.”

Tống Dương Minh im lặng hai giây, sau đó mới khó khăn mở lời: “Tối hôm qua tôi bị Tống Mỹ Như tính kế, cô ta gửi một số ảnh chụp không hay lắm vào điện thoại Hân Nghiên. Điện thoại em ấy vẫn luôn tắt máy, cô có thể nghĩ cách cầm điện thoại của em ấy xóa những bức ảnh đó trước khi bị em ấy nhìn được không?”

Giọng nói anh ấy vô cùng nặng nề, Khương Thu Mộc vừa nghe liền sững người.

Cô ấy vội vàng hỏi: “Anh Dương Minh, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Tống Mỹ Như sao lại tính kế anh? Những ảnh chụp đó có ảnh hưởng đến anh sao?”

Chuyện tối hôm qua, mỗi một từ nói ra đều là sự sỉ nhục đối với Tống Dương Minh.

Hai mắt anh ấy đỏ ngầu nhưng vẫn nghiến răng kể lại đơn giản mọi chuyện cho cô ấy nghe.

“...Nhưng bức ảnh đó đều là dàn dựng, nói đến ảnh hưởng, tôi là đàn ông, cùng lắm chỉ bị chút hình tượng xấu mà thôi. Chỉ là lưu trữ những thứ bẩn thỉu này sẽ làm ô uế mắt Hân Nghiên... Cô cứ xóa đi, cũng đừng nhìn nó.”

Khương Thu Mộc liền trở nên tức giận, vô cùng hận Tống Mỹ Như.

Cô ấy siết chặt tay, giọng nói rất kiên quyết: “Anh Dương Minh, anh yên tâm, em lập tức đi tìm Hân Nghiên, tuyệt đối không để bất kỳ ai nhìn thấy ảnh chụp đó, Hân Nghiên cũng không thể!”

Nhưng vào lúc này, không có gì quan trọng hơn việc phá hủy những thứ làm mất hình tượng của anh ấy với người trong lòng.

Cúp điện thoại của Khương Thu Mộc, Tống Dương Minh sững sờ cho đến khi điện thoại vang lên một lần nữa, kéo anh ấy trở lại với hiện thực.

“Cô.” Tống Dương Minh bắt máy.

“Dương Minh, con lập tức đến bệnh viện Thành Song một chuyến đi.”

Hai mắt Tống Dương Minh liền nhíu lại: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Tới đi con sẽ biết.”

Tống Thanh Hoa nói xong liền cúp máy.

Tống Dương Minh nghĩ đến việc Khương Thu Mộc nói Tống Hân Nghiên uống rượu quá nhiều dẫn đến nhập viện, không biết vì sao, theo bản năng liền liên hệ hai việc này lại với nhau.

Phía bên kia.

Phòng bệnh Tống Hân Nghiên.

Khương Thu Mộc trấn tĩnh lại tâm trạng, đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.

Vừa tới trước cửa phòng bệnh của Tống Hân Nghiên thì cửa phòng bệnh đã bị ai đó mở ra từ bên trong.

Tưởng Tử Hàn bước ra.

Tim Khương Thu Mộc đột nhiên ngừng đập, có cảm giác như vừa chuẩn bị làm chuyện xấu, nhưng chưa làm đã bị bắt lại.

Cô ấy cứng người gượng ép nở một nụ cười, nhỏ giọng hỏi: “Hân Nghiêu ngủ rồi sao?”

“Ngủ rồi.”

Tưởng Tử Hàn quay đầu nhìn người nằm trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích, bước ra ngoài, thấp giọng nói: “Cô Khương tới thật đúng lúc, tôi muốn đi ra ngoài xử lý chút việc gấp, chỗ Hân Nghiên phải làm phiền cô Khương chăm sóc một lát.”

“Không vấn đề gì cả!”

Khương Thu Mộc vội vàng vỗ ngực đảm bảo.

“Mấy ngày nay cô ấy cần phải nằm trên giường truyền dịch, không thể xuống giường, làm phiền cô Khương quan tâm thêm một chút.”

“Yên tâm.”

Khương Thu Mộc lại quả quyết nói.

Lúc này Tưởng Tử Hàn mới yên tâm rời đi.

Anh đi rồi, Khương Thu Mộc lập tức bước nhẹ chân đến trước giường bệnh của Tống Hân Nghiên.

Cô thật sự ngủ rồi, hô hấp nhẹ nhàng đều đều.

Khương Thu Mộc yên tâm, tìm được điện thoại của Tống Hân Nghiêu trong túi trên tủ đầu giường.

Cô nhấn nhấn nhưng không lên.

Khương Thu Mộc lập tức lấy cục sạc ra kết nối, màn hình liền hiển thị biểu tượng pin màu đỏ.

“Phù!”

Cô ấy nhẹ nhàng thở hắt ra, không hư là đựợc.

Khương Thu Mộc bấm mở máy, nhấn vào Zalo.

Tin nhắn bên trong Zalo như bùng nổ.

Tin nhắn của cô ấy gửi cho Hân Nghiên, của Tống Dương Minh gửi, của Tưởng Tử Hàn gửi... Ảnh đại diện của những người có tin nhắn chưa đọc lần lượt nhảy lên, tới vài giây sau mới dừng lại.

Khương Thu Mộc nhanh chóng tìm thấy Zalo của Tống Mỹ Như, vội vàng nhấn mở.

“Ting ting ting!”

Một loạt ảnh chụp hiện ra.

Khương Thu Mộc tiện tay bấm mở một tấm, cả người như rơi vào hầm băng.

Giường chiếu hỗn độn, đôi nam nữ trần như nhộng, tay chân dây dưa đan vào nhau...

Cả người Khương Thu Mộc không tự chủ được mà run lên, đầu óc trống rỗng.

Gần như tự mình hại mình liên tục bấm vào ảnh chụp xem.

Một tấm, hai tấm, ba tấm....

Cuối cùng là lời khiêu khích vô liêm sỉ của Tống Mỹ Như: “Tống Hân Nghiên, anh tôi sau này vĩnh viễn là người đàn ông của tôi rồi! Nếu cô còn dám quấy rầy dây dưa với anh ấy thì đừng trách tôi không khách khí!”

Khương Thu Mộc vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, hô hấp trở nên nặng nề, cố gắng giữ lại chút lý trí đang dần sụp đổ.

Tống Mỹ Như!!!

Ngay cả lời tỏ tình của mình mà cô còn cảm thấy là đang khinh nhờn Dương Minh, sao cô ta lại dám chứ!

Khương Thu Mộc đỏ bừng mắt, nhìn những ảnh chụp đó, trong lòng co rút mãnh liệt đến đau đớn.

Khó chịu, vô cùng khó chịu, cô ấy im lặng mà nở nụ cười, nước mắt tích tụ ở hốc mắt.

Anh Dương Minh, anh ấy chỉ nghĩ những bức ảnh này sẽ khiến Hân Nghiên tức giận, sao lại không nghĩ đến chuyện khi cô ấy nhìn thấy những bức ảnh này cũng có thể sẽ khổ sở đau lòng?

Là ảnh khỏa thân của anh ấy đó...

Cô ấy nằm mơ cũng muốn nhìn thấy, nhưng không phải với tình huống như vậy.

Tống Dương Minh lo lắng Hân Nghiên nhìn thấy, như thế sẽ khiến anh khó xử.

Nhưng còn mình thì sao?

Mình cũng là con gái, sao anh ấy lại có thể tàn nhẫn như vậy, thoải mái hào phòng để mình mở ra xem như vậy?!

Khương Thu Mộc vô cùng khổ sở, chuyển từng bức ảnh đó qua Zalo của mình, sau đó lại xóa tất cả hồ sơ Zalo về những bức ảnh đó trên điện thoại di động của Tống Hân Nghiên.

Khi thoát ra, cô ấy cũng thẳng tay chặn Zalo của Tống Mỹ Như và xóa bạn bè.

Lúc này mới lặng yên không một tiếng động đặt điện thoại lại tủ đầu giường.

...

Bệnh viện Thành Song.

Lúc Tống Dương Minh chạy tới, sắc mặt Tống Thanh Hoa tái nhợt, vô cùng tiều tụy nằm trên giường bệnh truyền dịch.

Trên trán bà ta dán băng gạc, băng gạc màu trắng bị máu chảy ra nhuộm đỏ một mảng nhỏ.

Nhìn thấy cháu trai bước vào, bà ta yếu ớt vẫy tay: “Lại đây ngồi, cô phải nghỉ ngơi vài ngày, chuyện bên công ty giao cho cháu xử lý nhé, nếu như có chuyện gì quan trọng không thể giải quyết được thì đến tìm cô.”

Tống Dương Minh nhíu mày ngồi xuống giường bệnh bà ta: “Cô à, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô lại thành ra thế này?”

Trên mặt Tống Thanh Hoa hiện lên vẻ trào phúng, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng thở dài một hơi: “Hân Nghiên dùng bình rượu đánh cô đấy.”

Sắc mặt Tống Dương Minh ngay lập tức thay đổi.

Quả nhiên trực giác của anh ấy không sai.

Tống Dương Minh buộc miệng thốt lên: “Hân Nghiên không sao chứ?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com