Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 8 - Chương 24: Chương 13 - phần 01



Biếtrằng hội ngộ không dài mãi[21]

[21]Trích Giá cô thiên - Đương nhật giai kỳ thước ngộ truyền của Án Kỷ Đạo. Dịchthơ: Điệp Luyến Hoa. Nguyên văn Hán Việt: Tình tri thử hội vô trường kế - ND.

Tôi đứng lặng lẽ trong Nghi Nguyên điện.Nơi này tôi đã tới quá nhiều lần rồi, do đó vô cùng quen thuộc, nhưng cũng vìthế mà trong lòng bất giác sinh ra mấy tia cảm khái khó mà dùng lời để miêu tả.Tôi dường như đang sợ hãi, sự sợ hãi đó bắt nguồn từ việc một bí mật vốn bị ẩngiấu nhiều năm nay vừa hé lộ ra một góc nhỏ. Tôi không biết, cũng không dámnghĩ, lỡ như bí mật đó thật sự bị vạch trần thì sẽ dẫn đến một cơn biến cố ghêgớm đến chừng nào.

Tôi khẽ cất tiếng hỏi Lý Trường: “Hoàng thượnghình như đang rất giận thì phải?”

Lý Trường lắc đầu, đáp: “Vừa rồi thấy nươngnương bị như vậy nô tài cũng vô cùng sợ hãi, nhưng không ngờ lục Vương gia lạixả thân cứu nương nương.” Y đưa mắt liếc qua phía tôi, dè dặt nói: “Có lẽ Hoàngthượng đang giận bản thân mình, bởi người không thể cứu được nương nương màphải nhờ tới người khác.”

Tôi bất giác thở phào một hơi, Lý Trườngthì thở dài, nói tiếp: “Nô tài đã già rồi, nhiều lúc chẳng thể nào đoán đượctâm tư của Hoàng thượng nữa. Nương nương phải chú ý bảo trọng đấy.”

Tôi khẽ gật đầu, lặng lẽ ngồi bên cửa sổlắng nghe tiếng gió thổi vù vù, cảm giác chẳng khác nào tiếng thiên quân vạn mãlao đi dồn dập.

Bầu không khí trong điện có chút ngột ngạt,đó là một sự ngột ngạt từ nơi đáy lòng truyền ra, khiến người ta vô cùng khóchịu. Tôi dần dần có cảm giác không thở nổi nữa, liền đứng dậy mở cửa sổ, nhưngrồi lại nghe thấy từ bên ngoài vang vọng những tiếng ve sầu, thật chẳng khácnào một cơn mưa rào, vô cùng đáng ghét. Trong lúc chờ đợi, tôi bất giác cảm thấybuồn ngủ, liền mơ màng nhắm mắt lại, nhưng những mối tâm sự cứ liên tục hiệnlên trong lòng khiến tôi càng mỏi mệt hơn.

Chẳng biết đã qua bao lâu, khi tôi mở mắtra thì trời đã sâm sẩm tối rồi, màn đêm mờ mịt không ngừng kéo đến khiến ngườita chẳng có chỗ nào để né tránh. Trong một góc điện u ám, nơi mà ánh sáng khôngthể chiếu tới được, một cái bóng cao lớn màu đen đang đứng trong lặng lẽ, chẳngkhác gì bức tượng. Hình như đã lâu lắm rồi tôi không chăm chú nhìn vào bónglưng của y như vậy, thành ra y trong ký ức và y của bây giờ thật chẳng giốngnhau chút nào, cứ như hai con người khác biệt. Sau giây lát tôi mới giật mìnhtỉnh táo trở lại, vội đứng dậy, nói: “Hoàng thượng tới đây từ khi nào vậy?”

Y quay lưng về phía tôi, cất giọng hững hờ:“Trẫm thấy nàng đang ngủ, do đó mới không đánh thức nàng.” Hơi dừng một chút, ylại nói tiếp: “Nàng ngủ không được ngon lắm thì phải.”

Tôi gượng cười, nói: “Thần thiếp nhát gan,mãi đến bây giờ vẫn còn chưa hết sợ vì chuyện hồi chiều.” Thấy y không nói gì,tôi chỉ biết đứng nguyên chỗ cũ, nói tiếp: “Trinh Phi muội muội không sao chứ?”

Y chỉ đáp lại bằng một giọng hững hờ khó mànghe ra được là mừng hay giận: “Trinh Nhất Phu nhân vẫn ổn, trẫm đã ở bên nàngấy suốt cả buổi chiều.”

“Trinh Nhất Phu nhân?” Tôi hơi sững người,rất nhanh sau đó đã hiểu ra, bèn khẽ mỉm cười. “Muội ấy đã xả thân vì Hoàngthượng, được phong thưởng cũng là đúng thôi, vậy mới không uổng một tấm tình sicủa muội ấy với Hoàng thượng.”

Trong hậu cung Đại Chu vốn có hai vị phunhân, nhưng từ triều Long Khánh trở về sau chỉ còn lập một để tỏ sự vinh hiển.Hiện giờ Huyền Lăng đưa Yến Nghi lên ngang hàng với Hồ Uẩn Dung đủ thấy y coitrọng nàng ta tới mức nào. Tôi thoáng có chút mừng vui, đối với Yến Nghi mànói, đây rõ ràng là một niềm an ủi rất lớn.

“Một tấm tình si?” Huyền Lăng cười nhạt mộttiếng, vung tay nói. “Tình si vô cùng đáng quý, trẫm tất nhiên không thể phụlòng nàng ấy rồi.”

Tôi thấy giọng y có vẻ khác thường, nênkhông dám nói gì thêm, chỉ lặng yên đứng đó.

Sự tĩnh lặng lúc này khiến người ta cảmthấy sợ hãi. Bao lâu nay tôi chưa từng cảm thấy sự tĩnh lặng giữa mình và y lạicó thể trở nên gượng gạo đến chừng này, làm tôi vô cùng khó xử. Tôi cúi xuống,dường như ngoài cúi đầu thì chẳng có việc gì khác để làm. Hôm nay tôi đi mộtđôi giày màu đỏ làm bằng vải đoạn, bên trên thêu hình phượng hoàng, vì đang mùahè nên đó là loại vải đoạn rất mềm và mỏng, áp sát vào chân mang lại cảm giácvô cùng thoải mái. Sau khi nhìn một lúc lâu, tôi bỗng thấy hơi hoa mắt, cặpphượng hoàng trên đôi giày tưởng chừng như đang vỗ cánh bay lên, sau khi lượnquanh mấy vòng lại sà xuống mổ vào ngón chân tôi hết nhát này tới nhát khác làmtôi đau nhói.

Y khẽ “ừm” một tiếng, vẫy tay gọi tôi lại.“Qua đây.” Giọng của y dứt khoát, lạnh lùng, chẳng còn chút thân thiết nào của ngàyxưa. Tới lúc này tôi mới hiểu ra, vì sự căng thẳng trong lòng nên tôi mới càngthêm mỏi mệt. Tôi chậm rãi bước tới đứng bên cạnh y, đó là một tư thế vô cùngthân mật, quan hệ giữa chúng tôi tựa hồ chưa từng đổi khác.

Tôi với y đứng kề vai nhau một lát, làn gióđêm mang theo mùi thơm ngọt ngào của hoa lá luồn qua cửa sổ thổi vào, chẳng choai phân bua gì đã xộc thẳng vào đầu vào mặt người ta. Y đột ngột quay đầu lại,đưa tay chụp lấy mặt tôi, cúi xuống hôn lên trán tôi. Tôi nhất thời lúng túngchẳng biết phải làm sao, trong cơn hoảng loạn liền khẽ ngăn cản theo bản năng.Y càng lúc càng dùng sức mạnh hơn, dường như muốn ấn thứ gì đó xuống vậy, làmhai bờ má tôi đau đến bỏng rát.

Một hồi lâu sau y mới chậm rãi buông tôira, vẻ mặt vô cùng hờ hững, dường như tôi chẳng phải là người mà vừa rồi y cònmuốn bảo vệ. Y lạnh lùng nhìn tôi, hỏi: “Chuyện bắt đầu từ bao giờ vậy?”

Tôi ngẩng lên, có thể nhìn thấy rõ ràng nơiđáy mắt y thấp thoáng những tia sát cơ lạnh lẽo. Tôi khẽ hít vào một hơi, nói:“Xin thứ cho thần thiếp ngu muội, thần thiếp quả thực không rõ Hoàng thượngđang nói tới chuyện gì.”

Y hơi nhếch khóe môi tạo thành một đườngcong lạnh lẽo. “Nàng thông minh như thế, lẽ nào thật sự không biết ư?”

Lòng tôi lúc này vô cùng thấp thỏm, tráitim đập thình thịch liên hồi, mồm miệng thì khô khốc chẳng nói nổi lời nào.Huyền Lăng nhìn tôi chằm chặp, đột nhiên khẽ thở ra một hơi, đưa tay vuốt ve bờmá tôi vẻ đầy trìu mến. Tôi bất giác rùng mình một cái theo bản năng, khôngbiết y định làm gì, cứ đứng đờ người ra đó. Y nhìn tôi rồi chậm rãi nói: “HoànHoàn, bấy lâu nay trẫm vẫn luôn rất mực sủng ái nàng, nhưng lúc này đây, trẫmthật hận khuôn mặt này của nàng biết bao nhiêu.” Nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻhoang mang của tôi, trong mắt y bừng lên những tia căm phẫn và bất lực. “HoànHoàn, có người kể với trẫm câu chuyện về Minh Phi...”

Tôi hơi sững ra, mãi tới lúc này mới giậtmình tỉnh táo trở lại, cơ hồ cho rằng mình đã đoán nhầm. Trong khoảnh khắc sữngsờ đó, có một làn gió đêm nhẹ nhàng thổi sát qua sống lưng tôi, tôi liền cảmthấy lạnh, rồi chợt phát hiện mình đã tuôn đầy mồ hôi lạnh tự lúc nào. Có điềusự lạnh lẽo ấy vẫn không cách nào xua đi được sự chấn động trong lòng, tôi nhìnHuyền Lăng, khẽ nói: “Là Ma Cách...”

Y chậm rãi ngoảnh mặt đi khiến tôi khôngthể nhìn thấy thần sắc y, chỉ thấy đôi tay chắp sau lưng y đang nắm chặt lạithành quyền. Trong điện lúc này vô cùng yên tĩnh, tôi gần như có thể nghe rõnhững tiếng “rắc rắc” vọng ra từ mấy đốt ngón tay y, thế nhưng giọng y vẫnchẳng có gì khác biệt so với lúc thường ngày: “Vừa rồi Ma Cách đặc biệt tới gặptrẫm, yêu cầu trẫm để nàng đi hòa thân!” Nơi đáy mắt y thấp thoáng một tia bănggiá, còn kèm theo vẻ chán ghét. “Rốt cuộc hắn đã bắt đầu để ý tới nàng từ khinào vậy?” Y đưa mắt liếc tôi, giọng nói mang vẻ âm u tột bậc. “Khuôn mặt nàycủa nàng thu hút trẫm như thế, ắt cũng sẽ thu hút người khác. Trẫm thực khôngnên để hắn nhìn thấy nàng!”

Toàn thân chấn động, tôi ngàn vạn lần khôngngờ được Ma Cách lại đưa ra lời thỉnh cầu như thế. Sau một thoáng ngẩn ngơ, tôivội vàng quỳ xuống, rơm rớm nước mắt, nói: “Thần thiếp là phi tần của thiên tử,sao có thể hạ mình đi hòa thân được, Ma Cách thực quá hoang đường!”

“Trẫm nào phải không biết điều ấy!” HuyềnLăng hậm hực nói. “Trẫm đã dùng những lời vừa rồi của nàng để chặn họng hắn, aingờ hắn lại lôi ra điển cố Hán Nguyên Đế, dùng Minh Phi Chiêu Quân để so sánhvới nàng, yêu cầu trẫm chấp nhận lời thỉnh cầu của hắn.”

Tôi chợt nhớ tới câu nói kia của Ma Cách:“Do đó, Thục phi phải nhớ lấy, Thục phi đã giết thê tử của ta thì nhất địnhphải đền cho ta một thê tử khác.” Lúc này tôi kinh hãi tới tột cùng, không ngờy lại thực hiện lời nói của mình nhanh đến thế, bèn đưa tay tới nắm chặt lấygóc áo Huyền Lăng. “Minh Phi xuất tái là nỗi đau lớn nhất trong đời Nguyên Đế,huống chi thần thiếp đã là mẹ của bốn đứa con rồi, nếu thật sự làm theo yêu cầucủa hắn, sau này các vị Hoàng tử và Công chúa làm sao ngẩng mặt làm người đượcđây!”

“Hắn nói với trẫm, phong tục của Hách Háchlà con cái kế thừa mọi thứ của cha, ngay đến thứ mẫu cũng có thể tiếp nhận chứđừng nói gì tới nàng.” Đầu ngón tay Huyền Lăng run lên lẩy bẩy, giống hệt nhưgiọng nói run run khó giấu của y lúc này. “Với tính tình của Ma Cách, dù bệnhdịch đang lan tràn trong quân cũng chẳng chịu tùy tiện cúi đầu. Đại Chu tuy nhấtthời có thể dùng bệnh dịch để áp chế hắn nhưng khó ai có thể đảm bảo rằng hắnsẽ không thể tìm ra phương thuốc trị bệnh, hơn nữa chiến sự kéo dài tới bây giờđã làm nguyên khí của Đại Chu tổn thương rất nặng rồi. Trẫm vừa hỏi bộ Hộ, đượcbiết bây giờ tập hợp tất cả lương thảo lại cũng chỉ đủ dùng cho đại quân trongthời gian ba tới năm tháng, hai bên cứ tiếp tục giằng co thế này thì sẽ có trămcái hại mà không có cái lợi nào. Ma Cách đã nói rõ với trẫm là chỉ cần đồng ýđể nàng làm Yên thị của Hách Hách, lại đưa cho hắn phương thuốc chữa trị bệnhdịch, đại quân Hách Hách sẽ lập tức rút về, kể từ nay về sau, Đại Chu mỗi nămchỉ cần giao nộp ba ngàn gánh lương thảo cùng mười vạn lạng bạc thì hắn sẽkhông gây chiến nữa.”

Y dừng lại không nói tiếp nữa, chỉ nhìnchằm chằm vào tôi bằng ánh mắt âm u tột độ. Màn đêm giống như một tấm vải đenkhổng lồ và mềm mại phủ xuống nhân gian, sớm đã tới thời gian thắp đèn, thếnhưng vì không có ý chỉ của Huyền Lăng nên không có ai dám đi vào thắp đèn. Tôichỉ yên lặng không nói gì, trong lòng trào dâng một nỗi chua chát khó mà dùnglời để miêu tả, thế nhưng chẳng rõ vì sao, đôi mắt tôi lại khô cạn, không thểchảy ra một giọt nước mắt nào. Bóng tối xung quanh làm tôi trở nên đờ đẫn và têdại, tôi bèn cầm lấy một cây bùi nhùi mang đi thắp sáng ngọn nến được cắm trênchiếc đế hình con hạc làm bằng đồng. Ánh nến màu vàng cam dần dần sáng lên vàkhông ngớt đung đưa, hệt như một trái tim yếu ớt đang nhẹ nhàng lay động.

Giữa ánh nến lờ mờ, tôi bỗng phát hiệnkhuôn mặt mà mình đã nhìn suốt mười mấy năm nay sao lại xa lạ đến thế. Có điều,vẻ xa lạ này hình như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi, hóa ra, trong đêm tôirời cung thuở nào, y cũng từng để lộ ra vẻ mặt giống hệt như vậy.

Y vẫn lặng im không nói gì, chỉ chờ tôi mởmiệng.

Lời của y đã tới nước này rồi, hà tất phảiép y nói ra những lời bạc bẽo hơn làm gì nữa. Thôi thôi, xét cho cùng, một thânvinh hoa phú quý này đều là do y ban cho.

Tôi chỉnh sửa lại xiêm y, trịnh trọng quỳxuống. “Thần thiếp thân là thục phi của Đại Chu, bấy lâu nay luôn được Hoàngthượng sủng ái, lòng thực vô cùng bất an, không biết nên báo đáp thế nào mớiphải. Nay đã tới lúc thần thiếp báo đền ân đức của Hoàng thượng rồi, thần thiếpkhông dám ích kỷ, mọi việc đều xin nghe Hoàng thượng sai khiến.”

Y dường như đã thở phào một hơi, lại đưatay lên che mặt, nói: “Trẫm là vua một nước, mọi việc... mọi việc nàng hãy tựmình làm chủ đi.”

Trái tim bỗng không còn nặng nề nữa, tựanhư một sợi dây đàn vốn bị kéo căng đột ngột đứt lìa, trở nên vô cùng nhẹ nhõm,tôi rốt cuộc đã ý thức được rõ ràng rằng y là một con người bạc bẽo tới mứcnào.

Trong khoảnh khắc cúi đầu xuống, tôi chợtkhẽ mỉm cười, cười chính bản thân mình. Tôi nào phải không biết là y bạc bẽo,thế mà vẫn ôm một tia hy vọng rằng y sẽ vì những đứa bé mà giữ tôi lại. Giangsơn mỹ nhân bên nào nặng bên nào nhẹ, tôi vốn không nên trông chờ vào y mớiphải.

Cái gọi là ân ái sủng hạnh trong chốn hậucung làm sao mà so được với tiền đồ của giang sơn, sự an nguy của xã tắc, nếutôi thật sự mở lời cầu xin y xót thương thì thực là không biết tự lượng sứcmình.

Cố nén nỗi giá lạnh trong lòng, tôi chậmrãi nói: “Thần thiếp không dám quên ơn.”

Một làn gió mạnh vùn vụt bay vào thổi bayđi âm cuối trong lời nói của tôi, làm sống lưng tôi càng thêm lạnh giá. Mộtgiọng nói quen thuộc mang vẻ kiên định hiếm có bất ngờ vang lên: “Thục phinương nương xin hãy suy nghĩ kĩ, không thể như vậy được! Nương nương làm vậy cóthể nói là không tiếc thân mình, nhưng chỉ e sẽ đẩy hoàng huynh vào cảnh bấtnghĩa.”

Lý Trường nôn nóng tới nỗi mồ hôi tuôn rađầy đầu, vội vàng đi theo sau lưng y. “Hoàng thượng còn chưa tuyên triệu, Vươnggia không thể đi vào được.”

Tôi đứng dậy, dùng lý trí ép mình phải bìnhtĩnh. “Lục Vương gia quá lo rồi.” Khóe môi tôi hơi nhếch lên để lộ một tia lạnhlùng. “Chuyện này là do bản cung tự nguyện, Hoàng thượng không hề cưỡng ép bảncung.”

Đối mặt với sự bình tĩnh ấy của tôi, y cungtay nói: “Nương nương tất nhiên không muốn làm hoàng huynh khó xử, nhưng mộtkhi nương nương đi hòa thân, Hoàng thượng sẽ giống như Hán Nguyên Đế, vĩnh viễnbị người đời sau chê cười.”

Huyền Lăng khẽ thở dài một tiếng, ánh mắtnhìn tôi chan chứa vẻ không đành lòng. “Trẫm và Thục phi làm phu thê đã mườimấy năm, về sau chỉ còn hình đơn bóng chiếc, những lúc nhìn thấy Lung Nguyệt,Linh Tê và Hàm Nhi, trẫm há lại chẳng đau lòng...”

Trong lời của Huyền Lăng chứa chan tìnhcảm. Huyền Thanh đưa mắt liếc sang tôi, thoáng lộ vẻ chấn động, ngay sau đó vộivàng ngoảnh đầu qua hướng khác. “Thục phi đã sinh được ba người con cho hoànghuynh, địa vị tôn quý tột cùng, nếu để Thục phi đi hòa thân, sau này nếu các vịHoàng tử và Công chúa níu áo hoàng huynh hỏi về tung tích mẫu phi, hoàng huynhsẽ trả lời như thế nào? Hách Hách ở xa ngoài ngàn dặm, sau này dù hoàng huynhcó nhớ Thục phi đến mấy thì e là cũng chẳng còn cơ hội gặp lại nữa rồi.”

Lý Trường lúc này đã nghe ra được nguồncơn, bất giác mặt mày tái nhợt, tay cầm cây phất trần cười trừ, nói: “Hoàngthượng thương yêu Thục phi nương nương như thế, tất nhiên không muốn để nươngnương phải tới đất Hồ, sau này không còn ngày gặp mặt. Nếu Hách Hách thật sựmuốn hòa thân, sao Hoàng thượng không chọn lấy một nữ tử tài mạo song toàntrong tông thất rồi phong làm công chúa để gả cho Ma Cách? Như thế thực có thểnói là lưỡng toàn kỳ mỹ, vừa bảo vệ được nương nương lại vừa không làm Ma Cáchmất mặt.”

Dưới ánh nến âm u, sắc mặt Huyền Lăng trôngâm u tột độ. “Ngươi phải biết rằng tình cảm là một thứ rất khó thay đổi. MaCách đã đưa ra yêu cầu như thế thì ắt phải đạt được mục đích mới chịu thôi,ngươi cho là nếu để người khác đi hòa thân thì hắn có thể hài lòng mà lui binhđược sao?”

Lý Trường sợ đến nỗi không dám nói gì thêm,Huyền Lăng lạnh lùng nói tiếp: “Nơi này không có việc gì của ngươi, mau luixuống đi.” Lý Trường vội đưa tay lên lau mồ hôi, khom người lui ra ngoài.

Huyền Thanh hơi cau mày, nói: “Bất kể là nữtử tông thất hay là Thục phi nương nương thì cũng đều là hy sinh nữ tử để bảovệ quốc gia, có gì khác biệt đâu? Lỡ như Hách Hách lấy đó làm lệ, năm nào cũngyêu cầu hòa thân, vậy thì mặt mũi của Đại Chu biết phải để vào đâu? Thần đệ chorằng như thế không ổn.”

Huyền Lăng nhướng mày lộ rõ vẻ tức giận.“Hắn nhất định muốn có Thục phi. Chỉ có trẫm là chẳng biết gì, thậm chí cả việchắn bắt đầu chú ý tới Thục phi từ khi nào cũng không biết rõ, cho nên hôm naymới phải mất mặt và rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy.”

Hơi thở của Huyền Thanh dần trở nên dồndập, chẳng còn vẻ ôn hòa điềm đạm của ngày xưa. Y cố hết sức điều chỉnh hơi thởcủa mình, vén áo quỳ xuống, nói: “Hoàng huynh, chúng ta đâu phải là đánh khônglại Hách Hách.”

Huyền Lăng chăm chú nhìn y, thoáng lộ vẻ bithương. “Lục đệ, đệ cho rằng trẫm đành lòng để Thục phi đi ư? Chúng ta khôngphải là không thể đánh, mà là không thể đánh mãi như thế được. Hách Hách màkhông thu dã tâm về, dù nhất thời bị đánh lui thì sau này cũng sẽ quay lại, ĐạiChu sẽ chẳng bao giờ được yên ổn.” Y khẽ hít một hơi, lộ vẻ buồn bã nói tiếp:“Tề Bất Trì giờ đã chết rồi, đệ cho rằng Đại Chu còn bao nhiêu tướng lĩnh cóthể dùng đây?”

“Sử xanh nhà Hán chép, kế vụng ấy hòa thân.Xã tắc vì minh chủ, an nguy gửi nữ nhân. Phấn son dù có đẹp, binh lửa dễ gìngăn. Khanh tướng từ thiên cổ, ai người giúp thánh quân[22]? Việcdùng nữ tử để giữ yên xã tắc thế này quả thực là không ổn. Nếu hoàng huynhkhông chê thần đệ vô dụng, thần đệ xin nguyện lòng dẫn binh xuất quan, khôngđẩy lùi Hách Hách quyết không về triều.”

[22]Vịnh sử của Nhung Dục. Dịch thơ: Cao Tự Thanh. Nguyên văn Hán Việt: Hán giathanh sử thượng, kế chuyết thị hòa thân. Xã tắc y minh chủ, an nguy thác phụnhân. Khởi năng tương ngọc mạo, tiện nghĩ tĩnh Hồ trần. Địa hạ thiên niên cốt,thùy vi phụ tá thần - ND.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com