Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 103: Chúng ta thành thân đi



Chương 103: Chúng ta thành thân đi.

Edit + Beta: April

Bởi vì Quý Thiếu Viêm là tên không đáng tin, nên Tạ Nguyên Gia cũng không dám liều giao Thu Dương cho hắn, việc đính hôn tạm thời gác lại, Tạ Nguyên Gia ngẫm nghĩ nếu xem xét lại, thì ở trong triều vẫn còn rất nhiều nam tử chất lượng tốt, tuy nhiên ở trong lòng y thì Quý Thiếu Viêm quả thật là chọn lựa tốt nhất, nhưng lòng người ta đã không muốn, thì y cũng không thể cố mà chắp vá.

Thám Hoa của tân khoa năm ngoái cũng không tệ, Tạ Nguyên Gia nhớ mãi không quên cái người trẻ tuổi ấy, càng nghĩ càng cảm thấy hắn thuận mắt. Hiện giờ hắn đang được an bài ở Hàn Lâm Viện, nghe Hàn đại nhân nói, con người hắn cũng cơ linh [1] làm việc ổn trọng, phẩm tính còn đặc biệt đoan chính, sau khi tan tầm cũng không cùng những đồng liêu trẻ tuổi đi dạo thanh lâu uống trà hoa gì đó, một lòng chăm học nâng cao bản thân là nhân tài đầy hứa hẹn.

[1] - Cơ linh: Thông minh, nhanh nhẹn, khéo léo.

Thám Hoa năm nay mới mười chín tuổi, được mài giũa hai năm đúng lúc càng thêm trầm ổn, bên cạnh Thu Dương cũng rất đẹp đôi. Tạ Nguyên Gia cảm thấy chuyện này có vẻ ổn, nhưng mà trước đó, y vẫn nên hỏi thử qua ý muốn của Thu Dương.

Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, y bên này còn đang âm thầm trong bóng tối quan sát lựa chọn, thì đầu kia liền có người tìm tới cửa.

"Thần thỉnh Hoàng Thượng định đoạt."

Nhìn Hàn Chi Nghĩa quỳ trên mặt đất, Tạ Nguyên Gia trong lúc nhất thời cũng không biết là nên vui mừng hay là mất mát. Đàn ông tốt thì ai mà chả thương nhớ, Thám Hoa lang xuất sắc như vậy, thì ra không phải chỉ có mình y mơ ước, Hàn Chi Nghĩa cũng đã sớm nhìn trúng. Đúng lúc người cũng ở trong phạm vi quản hạt (cai quản) của ông, sau khi âm thầm quan sát một thời gian, Hàn Chi Nghĩa cảm thấy đứa nhỏ này khá tốt.

Nữ nhi Hàn Dao của ông nửa năm trước được Hoàng Thượng hạ chỉ đưa về Hàn phủ, cả nhà trên dưới vừa đau lòng, lại cũng vừa vui mừng. Tuy nữ nhi trở về nhà, nhưng trên người lại mang theo vinh quang, đem lại địa vị cho toàn tộc nhân mà chưa chắc mấy thập niên nữa cũng có người làm được, hơn nữa Hoàng Thượng cũng rất yêu thương nàng, tặng rất nhiều đồ vật, Hàn Chi Nghĩa trong lòng cảm kích. Nhưng Hàn Dao đã 17 tuổi rồi, qua năm nay cũng vừa mười tám tuổi mụ, người ta nôn nóng muốn gả chồng, ông liền nhớ thương đến Thám Hoa lang.

Vì để xem thử hai người có khả năng thành đôi không, Hàn Chi Nghĩa cố ý mời Thám Hoa lang làm khách trong nhà mình, còn để Hàn Dao "Ngẫu nhiên gặp được" hắn ở trong hoa viên, tuy chỉ đơn giản là gặp mặt, nhưng cũng có thể nhìn ra mong muốn trong lòng của người ta.

Tướng mạo của Hàn Dao đương nhiên khỏi phải bàn, là đại mỹ nhân số một số hai, lại xuất thân dòng dõi thư hương, khí chất sang trọng hoa lệ tính cách độc lập, Thám Hoa lang sao lại không vừa ý? Ngay tại chỗ liền mặt đỏ tai hồng không dám ngẩng đầu lên.

Hàn Chi Nghĩa vừa thấy, liền biết việc này có thể thành. Tuy vẫn chưa nhìn ra ý nguyện của nữ nhi nhà mình, nhưng nàng cũng không phản đối, dù gì cũng đâu thể không lấy chồng. Thám Hoa lang bên này ngượng ngùng gật đầu, coi như đã bước nửa bước chân làm con rể nhà ông. Nhớ đến Hoàng Thượng từng nói phải tự mình chỉ hôn cho nữ nhi, Hàn Chi Nghĩa liền cực kỳ phấn khởi tiến cung cầu thỉnh chỉ.

Muội phu đến miệng lại bay mất, Tạ Nguyên Gia trong lòng buồn bực, nhưng nghĩ đến nước phù sa không chảy ruộng ngoài, phía đông không sáng thì phía tây sáng, cục thịt mỡ Thám Hoa lang này tuy không thể đưa đến miệng của Thu Dương, nhưng lại rơi vào chén của Hàn Dao, đều là người trong nhà thôi thì cũng như nhau.

"A Dao nói thế nào?" Tạ Nguyên Gia quan tâm nhất chính là ý muốn của Hàn Dao, tuy nói nàng mười bảy tuổi nôn nóng gả chồng, nhưng cũng không thể tùy tiện gả ra ngoài như vậy, lỡ đâu hai người không hợp thì sao?

Hàn Chi Nghĩa vui vẻ đáp: "Hoàng Thượng không cần lo lắng về ý muốn của A Dao, nàng đã gặp qua đứa nhỏ Thám Hoa lang này, nói là không có ý kiến, thần lúc này mới cả gan đến gặp Hoàng Thượng thỉnh chỉ."

Ngẫm đi ngẫm lại, với tính cách của Hàn Dao, nếu nàng thật sự không đồng ý thì sẽ không cho phụ thân vào cung. Tạ Nguyên Gia yên tâm đôi chút, "Một khi đã vậy, trẫm đương nhiên đồng ý với cuộc hôn nhân này, chờ lát nữa trẫm liền ban một đạo thánh chỉ đến phủ của ngươi, lại cho người tính ngày hoàng đạo, vẻ vang đem A Dao gả ra ngoài."

"Thần đa tạ Hoàng Thượng ân điển!" Hàn Chi Nghĩa vô cùng vui mừng quỳ xuống dập đầu mấy cái.

Haiz, lại lần nữa phải chọn người mới cho Thu Dương rồi.

Tạ Nguyên Gia đau đầu.

Người của Lễ Bộ rất nhanh liền chọn được một ngày lành, mùng tám hai tháng sau, là đại cát, thích hợp cưới gả, sau khi Tạ Nguyên Gia xác nhận, rất nhanh liền viết một phần thánh chỉ, sai người nâng mười mấy rương của hồi môn đưa thẳng vào Hàn phủ.

Ngày thành thân của Hàn Dao quả thật rất náo nhiệt, chỉ tính riêng của hồi môn liền chiếm hết một phố, có thể coi như thập lí hồng trang [2], thị vệ tứ phẩm trở lên ở trong cung đeo đao xếp thành mấy hàng dẫn đường ở phía trước, khung cảnh hoành tráng kia chính là mơ ước cả đời của không ít cô nương, bá tánh tụ tập kín cả hai đầu đường đều cực kỳ hâm mộ và cảm thán không thôi.

[2] - Thập lí hồng trang: là một loại hôn tục bắt nguồn từ triều đại Nam Tống, phổ biến vào thời Minh Thanh. Diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm chủ yếu gồm dụng cụ trong nhà, cùng các vật dụng dành cho nữ giới như giường khi kết hôn, rương, tráp, bồn rửa chân, kim chỉ và dụng cụ sinh hoạt hàng ngày, quần áo và trang sức dành cho cô dâu trong cả đời, còn có các vật trang trí trong phòng.

Đồ cưới của gia đình bình thường thường có khoảng trăm món, mà gia đình giàu có hoặc thế gia vọng tộc có thể có hơn nghìn món không lặp lại. Thời gian chuẩn bị những vật phẩm này thông thường dài đến mấy năm.

Tạ Nguyên Gia đương nhiên không đến được địa điểm tổ chức hôn lễ, nhưng vào ngày hôm đó y đã nhờ người mang theo tâm ý đến, nhân tiện còn nhắc nhở Thám Hoa lang, sau khi thành thân không thể chân trong chân ngoài tùy hứng làm bậy, người được gả chính là Hoàng muội được miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng nhận định, trong lòng nên tự hiểu.

Hàn Dao xuất giá, hơn phân nửa quan viên trên triều đều đến Hàn gia hoặc phủ Công chúa để chúc mừng cùng uống chung rượu mừng, Tạ Nguyên Gia nhàm chán ngồi ở dưới hành lang phát ngốc, tuy Lam Khấu luôn nhắc nhở y không được ngồi ở bậc thang, nhưng y vẫn thích ngồi như vậy lúc rảnh rỗi, trong lòng có thể bình tĩnh đôi chút.

Phó Cảnh Hồng thấy y phát ngốc, mày nhíu lại: "Sao vậy, nàng ấy xuất giá nên không vui?"

"Gì cơ?" Tạ Nguyên Gia hoàn hồn nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không tốt liền biết người này lại bắt đầu uống giấm, vội trấn an nói: "Không thể nào, em đương nhiên vui mừng rồi."

"Vậy sao em cứ rầu rĩ không vui?" Phó Cảnh Hồng vẫn không vui, Hàn Dao dù gì cũng là Hoàng Hậu trước của y, vợ trước gả chồng, y nhất định không vui nổi rồi.

Tạ Nguyên Gia còn lâu mới là loại người ích kỷ hẹp hòi như vậy, y vui mừng vì Hàn Dao còn không kịp, "Đừng có nói bậy, em thật sự không có. Chỉ là cảm thấy nhân sinh thế sự vô thường, lần đầu tiên Thám Hoa lang xuất hiện ở trên triều, tuy chỉ lướt mắt một cái nhưng em đã cảm thấy hắn rất tốt, mặc dù trong lòng cũng không nghĩ tới nhiều."

"Khi đó A Dao vẫn còn trong hậu cung, hai người họ tựa như cả đời này chẳng có giao thoa, ai mà ngờ cuối cùng hai người họ lại thành thân, có thể thấy được trên đời này có rất nhiều điều huyền diệu, có khi ở trên đường chỉ tùy tiện lướt qua một người, nói không chừng rất nhiều năm sau người đó sẽ có mối quan hệ đặc biệt với anh."

"Thì ra Hoàng Thượng cũng có lúc thâm trầm như vậy." Phó Cảnh Hồng trêu ghẹo y.

Tạ Nguyên Gia đôi lúc cũng sẽ tự hỏi chuyện nhân sinh, y mỉm cười: "Thâm trầm có gì không tốt? Tuổi của em mỗi ngày một lớn, cũng không thể càng ngày càng trẻ được."

"Đừng có nói bậy, em mới 18 tuổi, nhiều nhất thì 19 tuổi mụ, vẫn còn là thiếu niên." Phó Cảnh Hồng đụng đụng vào chóp mũi của y

Tạ Nguyên Gia chỉ cười không nói, trong nội tâm tính toán, linh hồn mình cũng đã 25 tuổi, lại qua thêm ba bốn năm nữa chắc mấy bé loli gọi mình là chú hết rồi.

"Nói đến đây, hậu cung của em bây giờ trống không, không muốn bổ sung vài người cho đầy sao?" Phó Cảnh Hồng dường như không có việc gì hỏi.

Tạ Nguyên Gia cổ quái nhìn hắn: "Em ở trên triều đã nói qua, không mở rộng hậu cung không cưới vợ không lưu con nối dõi, trái lại sao anh lại bắt đầu để ý đến việc này? Anh tưởng em muốn cưới vợ hả?"

"Em dám." Phó Cảnh Hồng trừng y.

Tạ Nguyên Gia có chút hồ đồ, "Vậy anh muốn sao?"

Thấy y không hiểu ám chỉ của mình, Phó Cảnh Hồng thở dài, "Ta vốn định tự tiến chẩm tịch [3], Nguyên Gia thế nhưng lại không hiểu."

[3] - Tự tiến chẩm tịch: tự dâng hiến cho người khác.

Tạ Nguyên Gia cẩn thận suy nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: "Anh muốn làm Hoàng Hậu!?"

"Có gì không thể?" Phó Cảnh Hồng hừ nhẹ một tiếng, "Lúc trước nữ nhân kia bá chiếm vị trí Hoàng Hậu cũng thôi đi, hiện giờ hậu cung của em đâu có ai, trước đây là ai đã nói tiếc nuối vì không thể cho ta danh phận?"

Sự phẫn uất trên khuôn mặt hắn như thật như giả, Tạ Nguyên Gia nhịn không nổi bật cười ra tiếng, thì ra Phó Cảnh Hồng suốt ngày oán trời oán đất chẳng sợ gì cả, nhưng bên trong nội tâm vẫn muốn được người yêu công nhận, "Lời này mà cũng nói được, lúc trước không phải là anh tự mình nhét A Dao vào hậu cung của em sao? Sao giờ lại nói như là em muốn lắm vậy."

Vừa nhớ tới cái chuyện ngu xuẩn mà mình đã từng làm, Phó Cảnh Hồng mày nhíu chặt, "Lúc đó không giống."

"Được rồi." Tạ Nguyên Gia dỗ hắn, "Em cũng đâu phải muốn so đo chuyện này, chỉ là vị trí Hoàng Hậu này có gì tốt đâu, Nhiếp Chính Vương chẳng lẽ nghe không khí phách uy vũ như Hoàng Hậu sao? Hà tất gì phải giành thêm cái này?"

"Giành thêm một cái có gì không được?" Phó Cảnh Hồng hừ lạnh, "Từ xưa đến nay làm gì có quy định, nói Nhiếp Chính Vương và Hoàng Hậu không thể là cùng một người."

Tạ Nguyên Gia vẫn không hiểu vì sao hắn cứ phải hơn thua với Hoàng Hậu, "Em chỉ là sợ thiệt thòi cho anh."

"Không thiệt thòi." Phó Cảnh Hồng nghiêm túc nhìn y, "Cho dù em ngồi ở vị trí này bao nhiêu năm, thì sách sử đời sau nhất định phải ghi nhớ và tái hiện lại đoạn lịch sử này, đến lúc đó lời xưng hô của người đời đối với em là bất biến (không thay đổi), nhưng còn ta...... Bất quá chỉ là một Nhiếp Chính Vương sở hữu quyền lực to lớn bá chiếm triều đình được có vài thập niên mà thôi."

"Em và ta sẽ được ghi lại thành các tư liệu lịch sử riêng biệt, không cùng chung một quyển sách. Nếu đời sau lại có mấy tên sử quan cổ hủ cứng ngắc, không quen mắt nhìn chuyện nam nhân giữa ta và em, xóa bỏ ta khỏi cuốn sách, vậy sẽ còn ai trên cõi đời này biết rằng ta và em từng có một đoạn tình?"

Tạ Nguyên Gia đã hiểu.

Phó Cảnh Hồng không phải để ý đến vị trí Hoàng Hậu kia, hắn chính là để ý khoảng thời gian mấy trăm năm sau của bọn họ, cách người ngoài nhìn nhận hai người bọn họ, cái tên bá đạo này không chỉ muốn thế nhân biết bọn họ là một đôi, còn muốn cả đời sau và mấy trăm năm mấy ngàn năm sau nữa, phải được viết rành mạch trên sách sử, chuyện Tạ Nguyên Gia cùng Phó Cảnh Hồng là một đôi bạn lữ ân ái, dù sử quan có muốn động tay chân, thì cái vị trí Hoàng Hậu kia không thể tùy ý viết, hắn có thể xóa sạch một Nhiếp Chính Vương, lại không thể làm vậy với Hoàng Hậu.

Con tim Tạ Nguyên Gia trôi nổi bồng bềnh như sóng vỗ, y lần đầu tiên ý thức được, Phó Cảnh Hồng yêu mình nồng nàn, sâu đậm đến mức khi y còn đang suy nghĩ về hiện tại, thì hắn đã nghĩ tới ngàn năm về sau.

"Anh nói đúng, em quả thật nên cho anh một danh phận." Đôi mắt Tạ Nguyên Gia hơi nóng, y nắm lấy tay của Phó Cảnh Hồng, thấp giọng cười nói: "Em cũng thật là thất trách, suốt ngày chỉ nghĩ đến hôn sự của Thu Dương, hôn sự của A Dao, lại duy nhất không nghĩ tới chuyện của chúng ta."

"Anh thích mùa gì? Có đặc biệt thích thời điểm nào không? Cứ nói cho em biết, em sẽ tính toán kỹ lưỡng, bảo người của Lễ Bộ sắp xếp hết mọi chuyện cho chúng ta, sau đó chúng ta cũng vẻ vang thành thân, đem tên của anh và em bỏ vào Ngự điệp [4], quang minh chính đại viết vào sách sử, đời sau sẽ mãi mãi nhớ rõ, chúng ta là một đôi."

[4] - Ngự điệp (禦碟): chiếc đĩa Hoàng thất. Chắc tựa gia phả nhỉ? Khúc này không hiểu nên viết sao để vậy nha.

Thì ra người cường thế như Phó Cảnh Hồng, cũng sẽ bất an.

Ánh mắt Phó Cảnh Hồng nhu hòa, hắn ôm Tạ Nguyên Gia vào trong lòng, "Ta chính là kẻ không nói lý lẽ như vậy, sau khi chết cũng muốn đem em cột chặt ở bên người ta, ai cũng đừng mong mơ mộng đến."

"Được đó." Tạ Nguyên Gia mỉm cười trả lời, "Vậy anh cũng là của em, người khác không thể tước đoạt."

"Đó là điều đương nhiên." Phó Cảnh Hồng nhẹ giọng nói.

Thời gian thật thần kỳ, chúng ta cũng nên thành thân thôi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com