Mê Muội - Ngung Cửu

Chương 59



An Thính Miên về đến nhà, rửa mặt xong thì đã gần mười một giờ, sáng mai phải đến phòng làm việc trước tám rưỡi, đồng nghĩa với việc cô phải dậy lúc bảy giờ. Để đề phòng sáng mai rời giường không phải chạy loạn, An Thính Miên đến phòng để đồ chọn quần áo cho mình trước.

“Ngày mai… ừm, thời tiết thế nào nhỉ.” An Thính Miên vừa lẩm bẩm vừa mở tủ quần áo: “Ngày mai ba mươi hai độ, nhiều mây, mặc gì đây? Đây là cái gì?”

Tủ quần áo vừa mở ra, An Thính Miên liền thấy một chiếc hộp màu xanh đậm mạ vàng có thắt một chiếc nơ màu tím không quá hoàn mỹ, vừa nhìn là biết do Vân Ngạn làm.

An Thính Miên cầm ra nhìn trái nhìn phải, không khỏi bật cười, quả thật đóng gói rất thô sơ.

An Thính Miên ngồi trên thảm trải sàn, tháo dải lụa rực rỡ ra, mở nắp hộp, An Thính Miên nhìn thấy một tấm thiệp, vào khoảnh khắc này, mọi món quà đều không bằng lá thư này, An Thính Miên lại càng chờ mong lá thư này hơn.

Cô mở tấm thiệp, lá thư có hai tờ, An Thính Miên nhận ra là chữ của Vân Ngạn, cô càng chắc chắn đây là món quà dành cho mình.

Tỉ mỉ từ dòng chữ đầu tiên đến chữ ký cuối cùng, An Thính Miên không biết nước mắt đã làm ướt đẫm gò má cô từ khi nào.

Cô bé yêu dấu của anh:

Anh đã từng nói anh rất yêu em, rất rất yêu em chưa nhỉ? Chân thành xin lỗi em vì đã tự ý yêu em khi mà em còn chưa phát hiện ra, thích em hay làm nũng trên người anh, thích em nói thương anh, yêu anh, thích em ở bên cạnh anh chia sẻ về cuộc sống, thích em theo đuổi ước mơ…

“Gì vậy, lừa người ta khóc sao, mới năm đầu tiên sau khi kết hôn đã không tổ chức sinh nhật cho em.” Tuy rằng miệng nói như thế nhưng tay An Thính Miên lại rất cẩn thận gấp gọn lá thư viết tay bỏ vào trong tấm thiệp, rồi đặt xuống chỗ trống ở bên cạnh, An Thính Miên kéo sợi cọ, lấy ra mấy hộp trang sức.

“Chắc không phải lại là đá quý chứ?” Cô lẩm bẩm trong miệng, mở hộp ra, có chút thất vọng: “Được rồi, lại là mấy viên đá quý đẹp đẽ.”

Nhưng An Thính Miên nghĩ, nếu anh tặng cho cô những thứ khác, có lẽ cô vẫn không vui, quả nhiên, anh vẫn rất hiểu cô.

Tầng phía dưới hộp còn có gì đó.

“Đây là cái gì?” An Thính Miên cầm lên một chiếc hộp nhung.

Cô đặt bàn tay mảnh khảnh của mình lên hộp: “Không giống cái trước?” Sau khi mở hộp ra, cô thấy một chiếc hộp đựng váy ngắn đính đá.

An Thính Miên nhớ lại lần trước khi cô và Vân Ngạn đi cùng một số anh em của anh đến quán bar chơi.

Khi đó có một vũ công nữ mặc trang phục gợi cảm nhảy múa trên sân khấu, An Thính Miên nhớ lúc ấy cô đã nói gì đó, à, cô nói mình rất thích cô gái xinh đẹp này, sau đó Vân Ngạn đã ghen. An Thính Miên không hiểu tại sao anh lại ghen, cô chỉ nhớ lúc ấy lời cô nói bị Thẩm Quân Hoa bên cạnh nghe thấy, còn đùa cợt nói Vân Ngạn làm bạn trai mà còn không bằng vũ công nữ. An Thính Miên nghĩ, không phải con gái thích con gái rất bình thường à? Được rồi, là do Vân Ngạn sợ cô thích con gái rồi trở thành bia đia?

An Thính Miên nhìn thấy sắc mặt không quá tốt của Vân Ngạn, cổ tay của mình cũng sắp gãy đến nơi rồi, cô lập tức sợ hãi, vội vàng đổi lời: “Em đang nói về quần áo trên người chị bé kia, bling bling, em rất thích.”

Tuy rằng lúc ấy sắc mặt Vân Ngạn đã khá hơn một chút, nhưng điều đó không ngăn được mùi giấm chua vẫn chưa tiêu tan trên người Vân Ngạn sau khi về nhà.

Cô chỉ nhớ lúc ấy đôi tay bị ấn ở trên giường không thể động đậy, anh đè lên người cô, nhẹ nhàng hôn lên mặt, lên cổ, lên người, chỉ không đặt lên môi.

“Tại sao em gọi người kia là chị bé mà chưa từng gọi anh là anh bé?”

Trời ạ, người này thật sự quá dở hơi, đã bao nhiêu tuổi rồi còn muốn để người ta gọi anh là anh bé, đương nhiên những lời này An Thính Miên cũng không dám nói ngay trước mặt anh, nếu không cô không dám nghĩ về chiếc giường ngày hôm nay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng cuối cùng An Thính Miên vẫn không sống yên, cô khóc thút thít, tại sao người đàn ông này lại khó dỗ như vậy.

An Thính Miên nhìn chiếc váy trong tay, nó tinh xảo và dài hơn chiếc váy trên người vũ công nữ kia rất nhiều. Trông có vẻ dài đến bắp chân cô, phía trên được thêu thủ công với những viên ngọc Swarovski, chủ yếu là màu xanh da trời, màu tím của hoa oải hương, màu hồng thiếu nữ và màu sắc tinh khiết. Ở dưới ánh đèn, nó trở nên đẹp đến mức không gì sánh được.

Chiếc váy là kiểu cúp ngực chứ không phải kiểu xẻ V sâu như lần trước, An Thính Miên hơi buồn cười, nhưng không thể không nói nó đẹp hơn rất nhiều so với chiếc váy mà cô gái kia mặc, đã không thể so sánh như vậy, bởi vì chiếc váy này hoàn toàn được may riêng cho cô.

An Thính Miên nhìn vào chiếc gương trước mặt, nụ cười dần hiện lên trên khuôn mặt. Cô mở ngăn kéo lấy miếng dán ngực mới, cởi áo ngủ trên người, An Thính Miên cầm chiếc váy bên trong hộp, kéo khóa lên, rồi nhìn mình trong gương, quả nhiên là rất đẹp. Dây váy mỏng manh đặt trên bờ vai trắng nõn, lộ ra xương quai xanh thẳng tắp, phía dưới là vùng không thường được ánh mặt trời rọi vào, cổ áo không quá thấp nhưng cũng không thể hoàn toàn che khuất đường nét rõ ràng của cảnh xuân.

An Thính Miên xấu xa muốn chụp một bức ảnh cho anh. Nghĩ như vậy, cô quả thật cũng chụp, nhưng nhìn vào người phụ nữ trên điện thoại với cổ áo hở một nửa để lộ vòng một kia, khuôn mặt cô đột nhiên đỏ lên. Cuối cùng tấm hình này cũng không được gửi đi.



Đứng ở bên ngoài sân bay Cologne, nhiệt độ cao nhất ở Đức vào tháng mười một chỉ có chín độ, may mà An Thính Miên có mang một cái áo khoác khi lên máy bay. Cô bay suốt hai mươi chín tiếng, đến Cologne đã là mười một giờ trưa ngày hôm sau, An Thính Miên lấy điện thoại ra gọi điện cho Vân Ngạn.

An Thính Miên chỉ biết Vân Ngạn ở Cologne, nơi anh và Vân Mộc từng sống khi còn nhỏ, nhưng cô không biết địa chỉ cụ thể, cô cũng không dám nói với trợ lý Chung, nếu không còn hại trợ lý người ta thấp thỏm, bất an.

Khi Vân Ngạn nhận được điện thoại, anh đang nói chuyện về quá trình điều trị tiếp theo với bác sĩ phụ trách của Vân Mộc. Lúc nhận được điện thoại, anh còn sửng sốt một chút, sau khi giải thích mọi chuyện và xin lỗi bác sĩ, anh vội vàng chạy đến sân bay.

Cô đang mặc một chiếc áo khoác màu xám dài đến đầu gối, bên trong là một chiếc váy dài màu đen cao cổ, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng len màu trắng. Cô cầm điện thoại trong tay, đứng bên cạnh vali màu bạc, nhàm chán nhìn đôi giày da trên chân.

Anh đỗ xe trước mặt An Thính Miên, cô ngẩng đầu lên thì bất ngờ thấy anh ngồi trong xe, thậm chí giọng nói của cô cũng bất giác mang theo sự vui sướng khi gặp anh: “Vân Ngạn!”

Anh không nói gì mà trực tiếp xuống xe, đóng cửa lại rồi đi đến trước mặt cô, lập tức kéo cô vào trong lòng: “Thính Miên, cục cưng, bảo bối.”

Anh vùi đầu vào mái tóc rối của cô, ôm chặt cô như muốn hòa quyện cô vào cơ thể anh.

“Anh đang làm gì vậy?” An Thính Miên không chắc lắm, anh vui vẻ sao? Hay là… vui vẻ?

“Anh chào đón em không?” An Thính Miên cẩn thận hỏi.

Anh bật cười, ôm mặt cô nhìn cẩn thận, lần gặp mặt gần nhất đã là một tháng trước.

Ừm, vốn dĩ An Thính Miên dự định đến vào cuối tháng mười, không ngờ phòng làm việc đột nhiên nhận được một đơn lớn, đối với cô mà nói thì đây cũng là một cơ hội để cô học hỏi. Hơn nữa Ngụy Lam nói, sau khi qua giai đoạn này, cô có thể nghỉ phép bốn ngày liên tục, tính cả hai ngày cuối tuần, cô sẽ có sáu ngày nghỉ mà vẫn có lương, cô xin bà chủ thêm một ngày nữa, cộng thêm ngày chủ nhật thì sẽ thành kỳ nghỉ chín ngày. Như vậy có thể dành nhiều thời gian hơn cho Vân Ngạn nên An Thính Miên đã hoãn lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh không giấu được nụ cười trên khuôn mặt mệt mỏi, hôn từng cái lên trán, mắt, mũi, miệng và cằm An Thính Miên.

An Thính Miên bị cọ có hơi ngứa, nhìn người xung quanh đi qua đi lại, cô cực kỳ xấu hổ nên hơi lùi lại, nhưng vẫn ở trong lòng anh, nghiêng đầu nhìn anh: “Hử?”

“Tại sao anh lại không chào đón em chứ bảo bối của anh.” Nếu không phải lo cô ngại ngùng khi ở ngoài, chắc chắn anh sẽ nhéo cằm cô, hôn lên đôi môi mà mình ngày đêm mong nhớ.

“Có hơi kích động, anh đừng cười em.” An Thính Miên duỗi tay ôm eo anh, tại sao anh luôn khiến cô thích, yêu và dựa dẫm vào anh mà không kiềm chế được vậy chứ.

“Đi thôi, anh đưa em về chỗ ở trước.”

“Ừm.” An Thính Miên ngoan ngoãn bỏ tay xuống, rời khỏi vòng tay anh, thế nhưng một giây sau anh đã nắm tay cô.

“Phòng làm việc không bận sao?” Mắt Vân Ngạn nhìn phía trước, liếc nhìn cô gái bên cạnh đang nhích tới nhích lui sửa sang lại quần áo.

“Ừm… khoảng thời gian trước phòng làm việc bận quá, mọi người phải làm việc rất lâu mới hoàn thành được đơn hàng, chị dâu đã cho bọn em nghỉ bốn ngày, em lại xin thêm một ngày nữa, cho nên cộng với ngày cuối tuần thì em có tổng cộng chín ngày nghỉ, sau đó tới tìm anh.” An Thính Miên thật thà trả lời, thậm chí giọng nói của cô cũng bất giác lộ rõ niềm vui sướng bởi vì tới Đức tìm anh, cũng bởi vì muốn nhìn thấy anh.

Khóe miệng anh không khỏi cong lên, lần trước anh vội vã trở về để họp, sau đó ký hợp đồng, đi gặp mấy chuyên gia trong ngành rồi lại vội vã về Đức, chưa thể dành thời gian cho cô. Anh vốn định trong thời gian này nhanh chóng xử lý xong chuyện rồi về nước tìm cô, không ngờ cô đã tới trước.

Xe đi từ sân bay tới chung cư mất một tiếng đồng hồ, An Thính Miên tò mò nhìn những tòa nhà ngoài cửa sổ, trò chuyện câu được câu không với anh.

An Thính Miên đánh giá căn chung cư trước mặt: “Đây là nơi anh từng ở lúc nhỏ sao?”

Người đàn ông lấy vali ra khỏi cốp xe, nắm tay cô đi vào chung cư: “Vừa đúng vừa không đúng, đây là nơi anh sống sau khi trưởng thành và ba năm ở Cologne, nơi này gần bệnh viện, làm gì cũng tiện.”

“À.” An Thính Miên cái hiểu cái không, chắc là nơi anh sống khi trưởng thành, làm việc ở Đức?

Chung cư này chỉ có ba gia đình sinh sống, Vân Ngạn sống ở tầng năm, sáu. Sau khi mở cửa, An Thính Miên còn chưa kịp phản ứng thì cô đã bị kéo vào lòng, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng thở của An Thính Miên và anh đan xen nhau, cùng với âm thanh của ròng rọc khi chiếc vali tội nghiệp bị đẩy ra.

An Thính Miên nhìn người đàn ông gần trong gang tấc trước mặt, tim từ từ đập mạnh hơn, hơi thở mát lạnh của anh phải vào mặt, mặt An Thính Miên dần dần đỏ bừng.

Cô cắn môi một cái, nhìn kỹ khuôn mặt anh gầy đi trông thấy. Trong khoảng thời gian này chắc anh bận lắm, trên cằm còn có râu, là do tối qua anh thức suốt đêm sao? Mắt An Thính Miên dần dần bị sương mờ bao phủ, cô không nhịn được nhón chân lên hôn đôi môi mỏng của anh.

Hiển nhiên người đàn ông đã chờ giây phút này từ rất lâu rồi, đặt cô lên tủ, duỗi tay ôm eo cô gái.

Cô gái trong lòng ngoan ngoãn lạ thường, ngẩng đầu để anh tùy ý hôn.

Mùi hormone tràn ngập trong không khí, mọi thứ dần dần mất kiểm soát.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com