Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!

Chương 69: Thuốc phát huy tác dụng



Vân Hi bày biện bữa tối vô cùng lãng mạn cùng với với vài ánh nến lấp lánh trên bàn, cô phải mất cả buổi chiều chỉ để làm điều này với mục đích chúc mừng sự thành công của Trình Thiếu Phàm sau khi trở thành người đứng đầu của một tổ chức sát thủ với quy mô vô cùng rộng lớn...

Vân Hi bước vào phòng ngủ liền mở tủ đồ ra tìm kiếm một chiếc áo sơ mi màu đen của Trình Thiếu Phàm mặc vào người, cô cảm thấy so với mấy bộ đồ hở hang kích thích trên mạng thì áo sơ mi của đàn ông vẫn là vũ khí lợi hại nhất. Nhưng so với chiều cao một mét tám tám của Trình Thiếu Phàm thì chiếc áo này dài đến mức che được cả mông cô, mặc dù cô cũng cao được mét sáu lăm...

Vân Hi đang loay hoay cài cúc áo liền nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, e rằng Trình Thiếu Phàm đã trở về. Cô chưa kịp ra đón hắn thì hắn đã chạy nhanh vào phòng ngủ tìm cô rồi...

"A...anh về rồi à..."

Trình Thiếu Phàm muốn nhìn thấy Vân Hi định bật đèn lên thì bị cô ngăn cản lại, cô tiếp tục vòng ra sau hắn đi đến bàn ăn thắp mấy ánh nến lên...

"Anh có thích không...?"

Trước ánh đèn mờ ảo của bữa tối ngon miệng thì thứ duy nhất làm Trình Thiếu Phàm chú ý chính là cái áo sơ mi mà cô đang mặc là đồ của hắn. Tuy lúc trước đã từng nhìn thấy cô mặc đồ của mình rồi nhưng trong cái khoảng khắc lúc bấy giờ nhìn lại thì hắn chỉ muốn đè cô ra thay cho bữa tối...

"Cô tính làm trò gì vậy...?"

Vân Hi mỉm cười liền kéo Trình Thiếu Phàm ngồi trên ghế, cô cũng tiến về chỗ ngồi của mình liền nâng ly rượu sóng sánh lên trước mặt hắn...

"Anh được người ngoài chúc mừng thì chẳng lẽ tôi không được chúng mừng anh sao...hay nói đúng hơn là chúc mừng thành công của đôi ta..."

Trình Thiếu Phàm cạn ly rượu vang với Vân Hi liền uống sạch, hắn không quan tâm đồ ăn trên bàn liền tiến về chỗ Vân Hi nhấc bổng cô lên...

"Cả cô và tôi đều ghét đồ Tây không phải sao...cô cố ý làm bữa tối như thế này để tôi trực tiếp ăn cô à...?"

Vân Hi không dám có ý kiến gì vì đây cũng là chủ đích của cô ngay từ đầu. Nhưng cô không ngờ Trình Thiếu Phàm lại đói khát đến mức này...

"Anh...làm từ từ thôi đấy..."

Trình Thiếu Phàm không nhịn nổi liền giữ chặt hai tay Vân Hi sang bên, hắn nhanh chóng áp môi mình lên môi cô mà hôn lấy hôn để, hắn muốn để hương rượu vang trong miệng mình được truyền vào lý trí của Vân Hi khiến cô không uống mà say...

"A...ưm..."

Vân Hi tiếp nhận từng cái hôn nóng bỏng của Trình Thiếu Phàm hoàn toàn không có ý chống cự, cô nhắm chừng năm phút nữa thì thuốc mê trong rượu sẽ phát huy tác dụng và hắn sẽ lăn ra ngủ ngay lập tức...

Trình Thiếu Phàm hôn từ môi xuống cổ lại xuống xương quai xanh xinh đẹp của Vân Hi, hắn không thèm cởi cái áo sơ mi của cô đang mặc mà trực tiếp xốc nó lên cao. Hai tay rắn chắn đỡ lấy chân cô vòng ngang qua hông mình khiến Vân Hi có chút sững sờ...

"A...anh...cởi...cởi đồ ra đã..."

Trình Thiếu Phàm đang chìm đắm trong dục vọng nên càng không nghe thấy lời cô nói, hắn đưa tay vào nơi nhỏ hẹp nới lỏng cho cô một chút liền trực tiếp đem thứ to lớn kia tiến vào bên trong khiến Vân Hi không kiềm được hét lên một tiếng...

"Á...đau..."

Vân Hi sợ hãi muốn đẩy Trình Thiếu Phàm ra, cô đã nghĩ rằng trong thời gian cả hai vuốt ve nhau trước khi cho thứ ấy vào thì thuốc mê sẽ phát huy tác dụng. Vậy mà hắn còn không thèm quan tâm đến cảm nhận của cô đã trực tiếp tiến vào...

"Anh...anh...chậm...đau..."

Trình Thiếu Phàm lại cúi xuống hôn lấy cái môi ngọt ngào có chút hương rượu của Vân Hi, thân dưới vẫn động đều đều không thiếu bất kì một nhịp nào cho đến khi xuất lần thứ nhất...

"Cô quyến rũ tôi trước mà, sao bây giờ lại tỏ ra như kiểu tôi bắt nạt cô thế...?"

Vân Hi không nói gì chỉ biết quay đầu sang một bên thầm cầu nguyện cho thuốc hãy phát huy tác dụng đi. Nhưng may mắn sao lời cầu nguyện của cô đã được đáp ứng khi Trình Thiếu Phàm định tiến vào trong một lần nữa thì hắn lại liêu xiêu ngã sang một bên...

Vân Hi cảm giác được viên thuốc ngủ này sẽ chỉ giữ chân Trình Thiếu Phàm khoảng chừng hai tiếng đồng hồ mà thôi, cô nhanh chóng bước xuống giường mặc kệ sự khó chịu từ giữa hai chân mà thay một bộ quần áo khác, tiện thể lôi cái vali từ gầm giường ra mà rời khỏi căn nhà này ngay trong đêm...

Vân Hi cảm thấy sợ hãi tột độ nhanh chóng bắt một chiếc taxi ngay bên đường để tài xế đưa cô đến sân bay quốc tế có người của Bạch Doanh đang chờ sẵn. Chỉ cần nửa tiếng nữa thôi thì cô sẽ được giải thoát khỏi cái nơi đầu đau khổ này rồi...

Hiện tại đang là hai giờ sáng, sân bay quốc tế chỉ có lã đác vài người cùng một nhóm vệ sĩ đang đứng túc trực, bọn họ được thuê phải hộ tống Vân Hi an toàn đến Phần Lan mới được...

"Hình như chính là cô ấy..."

Một tên vệ sĩ vừa nhìn thấy Vân Hi đã chạy lại mang vali hộ cô, bọn chúng cũng nhanh chóng làm thủ tục xuất cảnh để Vân Hi có thể an vị ngồi trên máy bay mà không cần phải lo lắng đến bất cứ vấn đề gì khác...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com