Ngỡ Là Yêu Thương

Chương 36: ĐÁNG THƯƠNG



Đối diện với Lữ Minh Trâm trong lúc hiện tại, kể cả đối mặt với tình yêu của mình ở ngay giây phút này, người đàn ông ấy vẫn thâm trầm, bình thản mà đáp:

"Ban đầu đến vì mục đích, nhưng hiện tại ở lại là vì yêu."

Câu nói tưởng chừng sẽ khiến cô rất vui mừng khi nghe thấy, nhưng không, Lữ Minh Trâm chỉ vô thức cười nhạt cùng một giọt nước mắt hững hờ tuôn xuống khỏi bờ mi.

"Hoá ra chính tôi đã dẫn sói vào nhà, tự tôi khiến gia đình mình đổ nát, chính tôi hại ba mẹ tôi khổ sở. Tôi cứ tưởng người ta yêu tôi thật lòng, hoá ra không phải."

Cô không nói chuyện với hắn, mà chỉ tự nhủ, tự trách một mình, rồi đứng dậy định rời đi thì hắn nắm tay ngăn lại.

"Em muốn đi đâu?" Hắn nhíu chặt mày.

Lữ Minh Trâm vẫn không nói gì, nhưng trực tiếp gạt tay hắn ra một cách lạnh lùng, rồi dứt khoát bước đi, nhưng chắc Huyền Ảnh Cơ lường trước được chuyện này, nên đã sớm khóa cửa không cho cô ra ngoài.

"Anh mở cửa cho tôi đi."

"Em đang mang thai con của anh nên anh không thể để em bôn ba bên ngoài nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh hứa gia đình em vẫn sẽ bình yên, Vạn Thế vẫn là của em, anh không giành."

Thật không hiểu tại sao Huyền Ảnh Cơ có thể bình tĩnh tới mức này chứ? Cứ như mọi chuyện đều đã nằm sẵn trong tính toán của hắn ta, nhưng cô thì không thể nào chấp nhận được, càng nhìn hắn là tim cô càng đau.

"Anh biết tôi đang mang thai, anh không muốn tôi bôn ba, vất vả, nhưng chính anh đang tạo cho tôi một cảm giác nghẹt thở đến sắp chết đi, khiến tim nhói mà lòng cũng đau.

Anh nói anh không tranh giành Vạn Thế, nhưng anh đã nắm trong tay 40% cổ phần, thế có khác gì Lữ gia tôi từ giờ phải nương theo anh?"



"Anh chỉ đang đòi lại những gì ba em nợ gia đình anh, anh cũng là vì em nên mới còn chút nhân nhượng cuối cùng này. Mất em, anh sẽ phát điên nên đừng để điều đó xảy ra."

Huyền Ảnh Cơ không ngại nói thẳng ra tâm tư, tình cảm của mình hiện đã dành cho cô là như nào, nhưng mọi lời nói với cô lúc này đều trở nên vô nghĩa.

"Thế ý anh bây giờ là sao, nói thẳng luôn đi."

"Tập đoàn Vạn Thế rơi vào khủng hoảng, nhưng nếu có AC của anh hỗ trợ thì nhất định sẽ sớm ổn định trở lại, em vẫn là Tổng giám đốc điều hành, Vạn Thế vẫn là của em, nhưng em phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh. Còn nếu em rời đi, anh không dám chắc số phận của Lữ gia sẽ như nào."

Hắn một mực ung dung thốt ra những gì mình muốn một cách thẳng thắn, mà nói thật thì cô bây giờ cũng đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, muốn chạy đi giải quyết cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, vì hàng loạt chuyện xảy ra khiến tinh thần cô kiệt quệ mất rồi.

Thế là phải chấp nhận thật ư?

Trải qua khủng hoảng hơn tuần lễ, tuy Vạn Thế đã vượt qua khỏi nguy cơ sụp đổ nhưng sức khỏe của ông Lữ Minh Tâm thì vẫn chẳng khá hơn.

Có lẽ do ông già rồi, lúc gặp phải cú sốc lớn thì rất khó vượt qua, đã vậy trong người còn có sẵn bệnh tim, nên giờ sức khỏe lẫn tinh thần càng thêm yếu. Và cũng chính thời khắc này là lúc Huyền Ảnh Cơ trông chờ bấy lâu...

Cửa phòng được hắn rộng mở, những bước chân hiên ngang tiến tới chiếc ghế tựa có Lữ Minh Tâm ngồi nghỉ nơi đó. Cuộc gặp gỡ này, hắn đã mong đợi hơn suốt mười năm...

"Lão gia, chắc ông còn nhớ Huyền Minh là ai nhỉ?"

Giọng nói uy quyền của hắn vang lên, Lữ Minh Tâm liền giật mình mở mắt, vội quay lại nhìn hắn, người vừa nhắc tới tên một người bạn cũ của ông ta.



"Huyền Minh, Huyền Ảnh Cơ.. Chẳng lẽ cậu là..."

"Là con trai của Huyền Minh, người bạn thân từng bị ông bán đứng, hãm hại tới tán gia bại sản phải đi vào bước đường cùng là tự tử. Có phải bất ngờ lắm không?"

Hắn đáp trả một cách ung dung, từng câu từng chữ đều khiến Lữ Minh Tâm bàng hoàng, sững sốt.

"Mày ... Hoá ra mày tới đây tiếp cận con gái tao là để trả thù gia đình tao sao thằng khốn?"

"Tôi khốn nạn cũng không thể nào bằng ông. Suy cho cùng thì cả đời làm ác cũng phải có lúc nếm trải chút mùi vị đắng chát của cuộc đời. Ông hại ba mẹ tôi vào bước đường cùng, thân bại danh liệt, còn giờ tôi chỉ mới khiến ông nếm chút hương vị mất mát, tổn thất một phần nhỏ mà đã suy sụp tới mức này rồi, thế ông có từng nghĩ tới hoàn cảnh của gia đình tôi sau khi bị ông hãm hại không?"

Khơi gợi lại tới đây thì ánh mắt của người đàn ông ấy đã trở nên lạnh lùng, căm phẫn. Còn Lữ Minh Tâm thì sao, ông kích động tới mức hô hấp sắp không thông, chắc hẳn đang rất hối hận vì đã không điều tra hắn kỹ càng hơn chăng?

"Tôi từng tự hứa với lòng nhất định sẽ khiến ông thân sơ thất sở, trắng tay khi tuổi về già để trả giá cho những việc ông đã làm với ba mẹ tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn không làm được điều đó. Ông biết tại sao không?

Vì ông có một người con gái quá đáng thương." Hắn cười nhạt.

Lữ Minh Tâm lúc này mới lấy lại được chút bình tĩnh, nhưng ánh mắt khi nhìn hắn vẫn chất chứa đầy căm phẫn.

"Thương trường chính là chiến trường, kẻ nào cao tay ắt nắm được quyền. Có trách thì nên trách ba mày quá tin tưởng vào người khác, hèn yếu mới tự đưa bản thân vào con đường chết."

Lời lẽ của ông ta vẫn cay nghiệt, đó cũng chính là những lời thừa nhận tất cả đều là sự thật, nhưng hắn chẳng hề nổi giận, cũng vẫn chỉ có một nụ cười trào phúng xuất hiện trên môi.

"Ông cũng đang núp váy con gái mình đấy, nếu không có cô ấy, ông tưởng hiện tại bản thân vẫn được ở trong căn nhà quyền quý này sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com