Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1202: Anh chính là thần!



Bọn họ kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.

Nhất là các đệ tử của Bách Thảo Đường, đầu óc ai nấy vang ong ong, cảm thấy tình hình không ổn.

Lý Lãng nhíu mày, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Giáo chủ Lâm, anh có chứng cứ gì chứng minh những gì anh vừa dùng là y thuật?”.

“Chuyện này rất đơn giản”.

Lâm Chính quay người, nhìn về phía bên kia.

Lưu Mã ngây ra một lúc, nhìn ra sau lưng mình. Ông ta đột nhiên hiểu ra điều gì, lập tức đi tới, nhấc một giáo chúng ra ngoài.

“Ể? Lưu Mã đại nhân, ông đang làm gì vậy?”.

Giáo chúng đó sửng sốt.

Người bên cạnh cũng la lên.

“Lưu Mã đại nhân, trước kia Trương sư đệ bảo vệ trưởng lão mà bị thương nặng, xương cốt cả người rạn nứt, gần như bại liệt không thể động đậy, ông đừng giày vò cậu ấy nữa!”.

“Lưu Mã đại nhân, xin hãy thả Trương sư đệ xuống!”.

Advertisement

“Bây giờ cậu ấy cần phải nghỉ ngơi”.

Bọn họ tiến lên, muốn ngăn Lưu Mã lại.

Người gãy xương như thế này nếu cử động lung tung, chưa nói tới có bị thương nặng thêm hay không, chỉ riêng cảm giác đau đớn khi bị chạm đến vết thương cũng đủ khiến người bị thương đau muốn chết đi sống lại.

Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng.

“Mọi người không cần lo lắng, anh ta không sao”.

Bọn họ ngạc nhiên, ngây người nhìn anh.

Lưu Mã ôm sư đệ đó đến trước mặt mọi người, đặt lên mặt đất.

Lâm Chính đi tới, chỉ vào giáo chúng Trương Tông Nghĩa đang nằm dưới đất, lên tiếng: “Tôi nghĩ mọi người đều không lạ gì người này nhỉ?”.

Advertisement

“Không lạ”.

“Cậu ta là Trương Tông Nghĩa!”.

“Chuyện của cậu ta đã truyền khắp Đông Hoàng Giáo chỉ trong nửa ngày”.

“Trương sư đệ là một người rất trung thành!”.

Không ít người đồng loạt giơ ngón cái, tán thưởng anh ta.

Trương Tông Nghĩa, đệ tử của Phi Ưng Đường. Phi Ưng Đường phụ trách canh phòng cấm địa trong giáo, không cho phép bất kỳ ai đến gần.

Đại hội Đông Hoàng mở ra, không ít người chú ý đến cấm địa của Đông Hoàng Giáo.

Phải biết trong cấm địa chôn cất không ít nguyên lão và giáo chủ các đời của Đông Hoàng Giáo, các bảo bối chôn theo trong đó đều là vật hiếm có. Những kẻ trộm cắp cảm thấy mình không thể nào đoạt được nhẫn Đông Hoàng nên quyết định đến kiếm chút lợi ích ở cấm địa.

Phó Phi Ưng, đường chủ của Phi Ưng Đường, từ lâu đã ra lệnh canh phòng cấm địa. Ban đầu chỉ có một hai nhóm người trộm cắp đến, ông ta còn chống cự, ngăn cản đám trộm cắp xông vào cấm địa.

Nhưng trộm cắp càng lúc càng nhiều, Phó Phi Ưng bèn dẫn theo vài đệ tử nhát gan chạy trước.

Phòng tuyến của cấm địa lập tức sụp đổ, sắp thất thủ.

Vào lúc quan trọng, Trương Tông Nghĩa đã đứng ra, dẫn dắt những đệ tử còn lại ngoan cường chiến đấu, đến nỗi xương cốt toàn thân bị đánh nát, suýt chút nữa chết trước cấm địa. Cho đến khi Thất trưởng lão dẫn theo đệ tử đến chi viện mới giải quyết được đám trộm cắp đó.

Sự tích Trương Tông Nghĩa thà chết không lui, thề chết bảo vệ cấm địa, bảo vệ hài cốt của tiên tổ nhanh chóng truyền khắp Đông Hoàng Giáo, còn anh ta đương nhiên cũng trở thành anh hùng của Đông Hoàng Giáo.

“Mọi người đều biết xương cốt của Trương Tông Nghĩa đều đã gãy nát, nằm liệt dưới đất không đứng dậy nổi. Vừa rồi tôi cũng đã tiến hành chữa trị cho anh ta một lần nữa, tôi nghĩ mọi người đều đã nhìn thấy đúng chứ?”.

Lâm Chính nhìn quanh mọi người, cuối cùng nhìn vào Lý Lãng.

“Chuyện đó…”, Lý Lãng biến sắc, không biết nên trả lời thế nào.

“Sao? Các người không thừa nhận chuyện này luôn sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Sao lại không thừa nhận? Trương Tông Nghĩa là tấm gương của các đệ tử, là anh hùng của Đông Hoàng Giáo, chuyện như vậy chúng tôi không thể phủ nhận! Nhưng chuyện này có thể chứng minh điều gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi, bây giờ Trương Tông Nghĩa có thể đứng dậy?”, Phong Tín Tử đứng ra, lạnh lùng nói.

Bà ta dứt lời, các đệ tử đều che miệng cười.

“Động tới gân cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày, đây là lời từ xa xưa. Huống hồ, xương Trương Tông Nghĩa đã bị gãy nát, một trăm ngày cũng không khỏi được. Bây giờ mới được bao lâu, anh ta còn bảo đứng dậy, thế không phải là nói đùa hay sao?”.

“Còn không phải à? Trừ khi giáo chủ của chúng ta biết pháp thuật, nếu không, Trương sư đệ không thể đứng dậy được”.

“Phải”.

Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt giễu cợt.

Bọn họ không nghĩ người đã bị thương đến như vậy mà Lâm Chính còn có cách chữa trị.

Giây sau, Lâm Chính lên tiếng.

“Trương Tông Nghĩa, anh đứng dậy đi”.

Anh vừa dứt lời, tiếng cười xung quanh im bặt.

Trương Tông Nghĩa cũng sững sờ.

Anh ta nằm trên cáng, mắt trợn tròn nhìn Lâm Chính, há miệng nói: “Giáo chủ, tôi… tôi đã thành ra thế này rồi, anh… anh còn bắt tôi đứng dậy thế nào?”.

“Anh cứ thử đứng dậy đi”, Lâm Chính nói.

“Thử?”, Trương Tông Nghĩa há miệng, hơi sửng sốt.

“Giáo chủ Lâm, cậu làm vậy chẳng phải là làm khó người khác sao? Xương của cậu ta đã gãy nát, cậu còn bắt cậu ta đứng dậy? Cậu cảm thấy cậu ta có thể làm được không? Cậu muốn vết thương của cậu ta nặng thêm sao?”, Phong Tín Tử lập tức quát giận.

“Xương của anh ta đúng là đã gãy nát, nhưng tôi đã chữa khỏi!”.

Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Trương Tông Nghĩa, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng sợ, thử đứng dậy xem! Anh yên tâm, không hề gì đâu!”.

Trương Tông Nghĩa ngơ ngác nhìn Lâm Chính, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thử đứng dậy một cách cẩn thận.

Anh ta nhẹ nhàng di chuyển chân, không dám cử động lung tung, sợ ảnh hưởng vết thương, khiến anh ta đau đến chết đi sống lại.

Anh ta không dám chịu đựng cơn đau lúc gãy xương nữa.

Nhưng bây giờ anh ta càng mong mỏi có thể đứng dậy.

Anh ta hướng tới chủ nghĩa anh hùng, chỉ mong bản thân có thể chạy nhảy bình thường, cử động tự nhiên giống như trước kia.

Do đó, anh ta lấy hết dũng khí, mặc kệ cơn đau gần như xé rách linh hồn lúc trước, lại di chuyển hai chân lần nữa, ngồi dậy.

Chỉ trong nháy mắt, mọi người xung quanh im lặng.

Trương Tông Nghĩa cũng ngẩn ngơ.

Anh ta ngơ ngác nhìn hai chân mình, nhìn hai tay mình, sau đó nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhẹ nhàng gật đầu.

Trương Tông Nghĩa thận trọng bò dậy, đứng thẳng người lên…

Người của Bách Thảo Đường đều ngạc nhiên.

Đám người Lý Lãng mở to mắt, dường như hóa đá.

Phong Tín Tử cũng kinh ngạc đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

“Tôi có thể đứng lên rồi… Tôi có thể đứng lên rồi!”.



Tâm trạng của Trương Tông Nghĩa dần mất kiểm soát, vô cùng mừng rỡ, sau đó lại khóc lóc nức nở.



Anh ta cứ nghĩ cả đời mình sẽ phải trải qua ở trên giường.



Phải biết là khi anh ta được đưa đến đây, Phong Tín Tử đã nói rõ không nhất định có thể chữa khỏi, phải xem sự hồi phục sau này. Hồi phục tốt thì còn có thể xuống giường, không tốt thì cả đời này chỉ có thể sống trên giường.



Trương Tông Nghĩa rất lo lắng, trong lòng cũng không còn niềm tin.



Nhưng anh ta không ngờ, chỉ mới một ngày… anh ta đã có thể xuống giường đi lại.



Đây đúng là kỳ tích!



Thần linh hạ phàm!



“Thần! Thần! Giáo chủ! Anh chính là thần linh của tôi!”.



Trương Tông Nghĩa quỳ xuống, dập đầu khóc lóc với Lâm Chính.



Lâm Chính bước tới, một tay dìu anh ta dậy, sau đó nói với Lý Lãng và các đệ tử Bách Thảo Đường: “Còn ai cảm thấy y thuật của tôi là giả nữa không?”.



Người của Bách Thảo Đường câm lặng.



“Còn ai cảm thấy y thuật của tôi không bằng Phong Tín Tử nữa không?”, Lâm Chính lại hỏi.



Hiện trường lại im lặng…







TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com