Trở Về Bên Em

Chương 1037: Chính là ân nhân của tôi!"  



Câu nói của bác Hải như những giọt nước mắt, mỗi lời nói đều chân thành.



Ngay cả một kẻ tàn bạo như Sư Tử Hà Đông cũng lộ ra vẻ cảm động: "Nếu ông đã ghét hắn như vậy, sao không trực tiếp ra tay với hắn, chẳng lẽ bằng thực lực của ông mà đi sợ Diệp Vĩnh Khang sao?"



Mặc dù Sư Tử Hà Đông có phần lập dị và độc ác, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta không có đầu óc.



Advertisement

Trên mặt bác Hải đột nhiên tràn ngập chua xót, thở dài nói: "Sư Gia, ông không biết đấy thôi, Diệp Vĩnh Khang nhìn thì trông có vẻ chỉ là một đứa tép riu, nhưng thật ra hắn khá lợi hại đấy".



"Nếu không, sao có thể lấy được mật trăn mào gà từ chỗ nguy hiểm trùng trùng như thế chứ?"



"Lại có thể vì lợi ích của bản thân mà giết đi đám đàn em của tôi, trong khi họ đều có thân thủ và đầu óc cao siêu?"



"Và theo tôi được biết, người này mới trở về nước không lâu, nhưng đã có thể đứng vững ở Giang Bắc, hơn nữa những nhân vật cấp cao như Đường Văn Nguyên, Tần Long Tượng cũng phải kính nể hắn, chẳng nhẽ kẻ như vậy mà lại là một tên tôm tép à?"



"Nhà họ Mã ở Đông Hải chắc ông cũng đã biết. Tuy rằng không phải là gia tộc số một, nhưng thế lực cũng không thể coi thường".



"Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang chỉ mất chưa đến một ngày đã có thể trực tiếp tiêu diệt gia tộc đó. Đủ thấy thực lực của tên Diệp Vĩnh Khang này rất sâu".



"Không phải là tôi sợ hắn, chỉ là hiện tại tôi đã già rồi, thật sự không có bản lĩnh như Sư Gia".



"Một khi đụng phải hắn, đừng nói đến kết quả, mà những thế lực lớn nhỏ xung quanh tôi, những kẻ đã luôn để mắt tới tôi, sẽ lập tức lợi dụng mà xé xác tôi thành từng mảnh".



"Vì vậy, tôi chỉ có thể nghiến răng chịu đựng vấn đề này, nhưng không ngờ rằng một anh hùng như Sư Gia lại ra mặt".



"Không cần biết lý do là gì, tóm lại, Sư Gia đã đến Giang Bắc giết Diệp Vĩnh Khang, thì chính là ân nhân của tôi!"



Bác Hải có EQ rất cao, những lời nói này không chỉ chân thành mà còn đánh tiếng cho Sư Tử Hà Đông biết sức mạnh của Diệp Vĩnh Khang.



Kết cục tốt nhất là Sư Tử Hà Đông đổi ý, nhưng ngay cả khi cơ hội này là rất nhỏ, thì cũng có thể khiến Sư Tử Hà Đông kiêng nể vài phần.



Và ngay cả khi hai thứ này đều không có, thì cũng có thể đóng vai trò trì hoãn thời gian.



Bác Hải hôm nay không ngại cúi đầu, nói rất nhiều điều với Sư Tử Hà Đông mà ngay cả lão ta cũng cảm thấy ghê tởm, rốt cuộc cũng chỉ có một mục đích: trì hoãn thời gian càng nhiều càng tốt, để Diệp Vĩnh Khang có đủ thời gian nhanh chóng rời khỏi Giang Bắc!



"Được, được rồi, sau này nhớ rằng ông nợ tôi một ân tình là được".



Sư Tử Hà Đông sốt ruột xua tay, đối mặt với loại lượm nhặt ân tình này thì không cần phí lời.



"Đợi đến khi tôi bắt được cả nhà Diệp Vĩnh Khang rồi sẽ thông báo cho ông một tiếng, ông muốn xả giận thế nào cũng được".



Sau khi nói xong, Sư Tử Hà Đông xoay người chuẩn bị quay lại xe.



"Sư Gia, chờ đã!"



Bác Hải chỉ vào đống vàng bạc châu báu phía sau, thành khẩn nói: "Những thứ nhỏ nhặt này chỉ là chút lòng của tôi, xin đừng chê".



"Ừm, coi như ông có lòng rồi, người đâu, nhận lấy".



Sư Tử Hà Đông không khách sáo, vội vàng cho người nhận đồ.



"Sư Gia!"

Bác Hải lại hét lên.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com