Trở Về Bên Em

Chương 1700: “Tiểu ngốc?”



Loan Loan vui vẻ nhảy cẫng lên: “Yên tâm đi, tôi nghe lời nhất, bảo đảm sẽ không gây phiền phức cho anh. Đi thôi, đi thôi, tận dụng thời gian, đừng để chậm trễ. Bây giờ tôi đang rất muốn biết kho báu bí mật của Vua Bà Sa rốt cuộc là cái gì”.



Loan Loan vừa nói vừa kéo cánh tay của Diệp Vĩnh Khang chạy về phía trước.



Nhưng kéo vài lần vẫn không thấy nhúc nhích, Loan Loan lo lắng vội hỏi: “Sao anh không di chuyển vậy, có phải hối hận rồi không. Đàn ông nam tử hán nói lời phải giữ lời chứ, rõ ràng vừa nãy anh đồng ý với tôi rồi mà”.



Diệp Vĩnh Khang nhìn cô gái đang lo lắng, bất lực nói: “Tôi nói này chị gái, cho dù là muốn tìm kho báu bí mật của Vua Bà Sa thì cũng phải đi theo đánh dấu trên bản đồ chứ, đúng không?”



Vừa nói Diệp Vĩnh Khang vừa lắc bản đồ trong tay, nói: “Dựa theo lộ trình đánh dấu trên bản đồ, chúng ta phải đến chỗ bông hoa tím này. Vậy thì chúng ta bắt buộc phải băng qua con hẻm đó”.

Advertisement



“Vậy thì còn đợi gì nữa, biết sớm thì chúng ta không đi vòng vèo vậy rồi”.



Loan Loan nóng lòng xoay người lại.



Diệp Vĩnh Khang thấy khó hiểu: “Vừa nãy suýt nữa chúng ta bỏ mạng tại đó rồi, cô không sợ những xúc tu kỳ lạ đó quấn vào sao?”



Loan Loan vừa sải bước về phía trước, nói mà không quay đầu lại: “Tôi không sợ nhé, vừa rồi chỉ là do tôi chưa chuẩn bị tốt nên mới bị những chiếc xúc tu ghê tởm đó quấn vào thôi”.



“Lần này chúng ta đã có chuẩn bị rồi. Không phải chúng ta vẫn còn một Tiểu ngốc đi theo sao, nhất định sẽ không sao”.



Diệp Vĩnh Khang khó hiểu: “Tiểu ngốc?”



Loan Loan xoay người lại, chỉ vào Huyền Thủy Giáp bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, nói: “Đúng vậy, Tiểu ngốc là tên tôi đặt cho nó. Anh nhìn xem cái đầu to bự của nó, sau này tôi sẽ gọi nó là Tiểu ngốc”.



Diệp Vĩnh Khang đần mặt ra, trong lòng nghĩ cái tên này chỉ có Loan Loan mới có thể nghĩ ra được.



Huyền Thủy Giáp ở bên cạnh dù sao cũng là thần vật cổ, nhưng lại bị Loan Loan nói là có cái đầu ngốc nghếch. Nếu như Huyền Thủy Giáp này cũng có ý thức như con người, e là đã tức nổ đom đóm mắt.



Cả hai quay trở lại con hẻm, nơi đã suýt lấy đi mạng sống của họ.



Đi hết con hẻm, những xác ướp đó vẫn còn nguyên, nhưng Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan không bị những xúc tu có lông hút đó tấn công nữa.



Khi thuận lợi đi tới cuối con hẻm, mấy bông hoa tím đó đã biến mất một cách lạ lùng.



“Có phải trên đây đánh dấu sai rồi không, đây rõ ràng là ngõ cụt mà”.



Loan Loan khó hiểu hỏi.



Ngõ này quả thực là ngõ cụt, phía trước có một bức tường đá, phía dưới bức tường đá không có thứ gì ngoại trừ khối đá hình bầu dục.



Loan Loan tiến lên đá vào bức tường vài cái, cau mày nói: “Phía sau đây rỗng mà, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”



Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm một lúc, nói: “Vô số cao thủ từ các triều đại và thế hệ khác nhau từ hàng nghìn năm đều đã đến đây cho thấy con đường được đánh dấu trên bản vẽ này là hoàn toàn chính xác”.



Loan Loan cau mày nói: “Nhưng ở đây như vậy thì làm sao mà đi ra được. Viên đá hình bầu dục này trông cũng không giống một cơ chế”.



Lúc này, Diệp Vĩnh Khang cũng gặp khó khăn.



Một mặt, anh rất chắc chắn rằng tuyến đường trên bản vẽ chắc chắn là chính xác.



Nhưng mặt khác, đây thực sự là một ngõ cụt mà không có bất kỳ ngóc ngách và cơ quan ngầm nào. Làm thế nào để đi ra từ đây được?



Diệp Vĩnh Khang cầm bản vẽ lên, suy tư về con đường phía trên.



Huh?



Đột nhiên Diệp Vĩnh Khang cất giọng nghi hoặc.



“Sao thế?”



Loan Loan vội vàng hỏi.



Diệp Vĩnh Khang chỉ vào một điểm trên con đường và nói: "Đây là nơi chúng ta đang ở hiện tại, nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, có một nét rất nhỏ trên con đường này".



Loan Loan nói: “Chuyện này rất bình thường mà. Có thể khi vẽ đến đường này, cây bút có chút vấn đề hoặc là không may có vết mực rơi vào, rất bình thường mà”.



Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: "Chỉ cần là nơi này, thì có thể nói là không bình thường”.



Nói xong, Diệp Vĩnh Khang chỉ vào một chi tiết khác trên bản vẽ, nói: “Những chỗ này thì giải thích thế nào?”




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com