Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi

Chương 51



Thế nhưng ngay khi tôi vừa hôn Chu Gia Dã đã bị anh đẩy ra.


Anh nói bây giờ khắp người anh toàn mùi rượu nên không thể hôn tôi, đợi lần sau rồi lại hôn, anh muốn lưu lại một ký ức đẹp hơn cho nụ hôn đầu.


Tôi mặc kệ, anh liền đưa tay bóp lấy mặt tôi, không cho tôi cử động.


Tôi và anh cứ giằng co như thế vài giây, tôi đành phải từ bỏ, bởi vì sức lực của tôi quả thật không khoẻ bằng anh. Anh là người rất dễ nói chuyện, cũng rất dễ thỏa hiệp, nhưng đối với một số nguyên tắc nhỏ nhặt không đáng kể thì anh lại cực kỳ so đo và cương quyết.


Tôi bèn véo mặt anh trút giận, sau đó dứt khoát nằm lì trên người anh ngủ tiếp, định đè chết anh.


Nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi nhận ra bản thân đang nằm trong ổ chăn ngủ vô cùng thoải mái, chăn cũng đắp rất kỹ, trên giường chỉ có một mình tôi, giống như tối hôm qua chỉ có một mình tôi đắp chăn ngủ cả đêm.


Tôi đi tìm anh, nghe thấy trong bếp có tiếng động, có vẻ Chu Gia Dã đang nấu gì đó, hơi nóng hầm hập.


Tôi chạy bước nhỏ đến sau lưng anh, dường như anh đã nhận ra, đang định nghiêng người thì tôi giang tay ôm anh, động tác nghiêng người của anh dừng lại ở đó, cụp mắt nhìn tôi.


“Chu Gia Dã, có phải tối qua anh uống nhiều rượu lắm đúng không?” Tôi ôm anh hỏi.


Anh không nhìn tôi nữa, ngẩng đầu mở tủ lấy muối bên trong ra: “Ừ.”


“Vậy những lời tối qua anh nói, có phải là không giữ lời đúng không?”


Anh đặt muối xuống.


Quay lại nhìn tôi, giây tiếp theo, mạnh tay cốc đầu tôi: “Em muốn quỵt nợ à?”


Tôi ôm trán: “Em không có, oan cho em quá.”


Lúc này anh mới định bỏ qua cho tôi, quay người tiếp tục cầm lọ muối lên.


Tôi lại giang tay ôm anh, song lại bị anh ghét bỏ: “Bỏ tay ra.”


“Không muốn.”


“Đừng ở đây vướng víu tay chân.”


“Anh xem con người anh thật xấu xa mà, tối qua không cho em hôn, giờ cũng không cho em ôm, em nghĩ anh uống nhiều nên nói linh tinh thì có, giờ tính đổi ý không thừa nhận… đừng đừng đừng, đừng mà, em sai rồi, em sai thật rồi, em không nói nữa.”


Chu Gia Dã tắt bếp, lau tay, quay người bế cả người tôi khiêng trên vai, tôi níu chặt vai anh không dám buông.


Anh ném tôi lên sô pha, bấy giờ tôi mới dần tỉnh táo lại từ cơn hoảng loạn vì mất trọng lượng.


Chu Gia Dã ngồi xổm trước mặt tôi, mặt đối mặt cách tôi rất gần, làm cho tôi cảm thấy nguy hiểm hơn cả cảm giác mất trọng lượng vừa rồi.


Kết quả câu đầu tiên anh ấy hỏi tôi là: “Em đã đánh răng rửa mặt sau khi ngủ dậy chưa?”


Tôi lắc đầu.


Anh gật đầu, đứng dậy rời đi: “Được, không cho hôn, em ngồi đây chơi một lát, đừng tới phá đám anh.”


“…”


Mà tôi cũng không vào phòng bếp phá đám anh nữa, sau khi rửa mặt xong tôi tự nằm chơi điện thoại một mình, điện thoại của anh còn để ở trong phòng, cứ rung suốt, có người gửi tin nhắn cho anh. Tôi không biết mật khẩu nên không biết ai đang tìm anh.


Có điều tiếng rung đó nghe lâu cũng hơi phiền, khi Chu Gia Dã gọi tôi đi ra ăn cơm thì tôi liền đưa điện thoại của anh cho anh: “Có người tìm anh suốt.”


Chu Gia Dã cầm lấy nhìn lướt qua, rồi lại ném sang bên cạnh.


Tôi tò mò hỏi: “Anh không trả lời sao?”


“Em trả lời giúp anh đi?”


“… ?”


Chu Gia Dã mở khóa điện thoại rồi ném cho tôi.


Tôi vừa nhìn, là Trình Giác, nhắn từ tối hôm qua đến tận bây giờ, khung chat toàn lời khó coi, cuối cùng chốt một câu: “Không phải chứ, giờ mà còn chưa dậy, xem ra sự chuẩn bị của chú em tốt đấy, tôi đã bảo đợt này cậu về nhà đảm bảo kiếm được khoản hời không lỗ mà”.


Tôi không dám đọc nữa.


Chu Gia Dã lại ném điện thoại sang một bên.


Tôi nhìn vết sẹo trên tay anh, vẫn không cầm lòng được mà hỏi: “Chu Gia Dã, anh sẽ không nuốt lời thật chứ?”


Chu Gia Dã xới cơm đặt trước mặt tôi: “Sao anh lại nuốt lời?”


“Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, tối qua còn bị em đè lên người ngủ cả đêm, sao anh phải nuốt lời?”


“... Vậy em có nặng không?”


“Nặng.”


“…”


Một lúc sau, Chu Gia Dã không kìm được bật cười thành tiếng, anh đưa tay véo khuôn mặt đầy hờn dỗi của tôi, cười khẽ: “Không thể nuốt lời được rồi, Lâm Ý, từ nay về sau anh chỉ có thể là của em thôi.”


Tôi và Chu Gia Dã dành phần lớn thời gian ở trong nhà anh.


Tôi không thích ra ngoài lắm, nhất là vào trời đông giá rét như thế này, kiểu gì cũng phải khoác thêm mấy lớp quần áo, ngoài đường lạnh cóng, ra ngoài trong kiểu thời tiết này quả là cực hình đối với tôi. Với lại vì tình hình hiện giờ của Chu Gia Dã nên tôi cũng không tiện đi theo anh ra ngoài, trừ khi người gặp mặt là bạn bè trong nhóm tụ họp mà anh quen.


Vì thế ngoài những lúc làm việc ra thì đa số thời gian rảnh rỗi của anh đều dành để ở nhà với tôi.


Tôi viết luận văn, anh ở bên cạnh nhìn tôi viết.


Tôi viết tiểu thuyết anh cũng muốn xem, nhưng tôi thấy xấu hổ, không cho phép anh xem. Anh bị tôi che mắt mà vẫn cười, nắm lấy tay tôi để bên môi hôn, hơi thở của anh rất nóng, dán lên đầu ngón tay lại khiến mặt tôi nóng bừng lên.


Vài ngày sau, bạn Chu Gia Dã hẹn anh đi chơi bóng rổ, anh rất muốn đi, còn tôi thì không.


Nhưng dù không muốn thì cũng phải đi, Chu Gia Dã xách tôi lên thay quần áo, mặc áo khoác, thêm khăn quàng cổ, thêm mũ, quấn cả tôi trong ngoài kín kẽ như một cương thi, sau đó dẫn tôi ra ngoài.


Đến sân bóng rổ, anh bảo tôi ngồi bên cạnh ôm đồ cho anh, tôi kéo khăn quàng cổ xuống cho thoáng khí: “Rõ ràng là anh tới chơi bóng rổ, vậy em ở đây làm gì?”


Chu Gia Dã kéo khăn quàng cổ của tôi lên, cố ý che miệng tôi lại: “Sợ em ở nhà nhớ anh quá, không nỡ rời xa anh.”


“… ?”


Đây là lời mà con người có thể thốt ra sao?


Bạn anh lấy quả bóng rổ ném sang đây cho anh, cười nói: “Chu Gia Dã, có cần phải dính người thế không, hồi trước cậu chơi bóng rổ tích cực hơn ai hết, giờ khó khăn lắm mới hẹn được cậu đi đánh bóng, mà tới đây cậu còn phải đút cơm chó cho bọn tôi nữa.”


Chu Gia Dã nhận bóng, lúc đi qua anh nói một câu thẳng thắn vô tư: “Hết cách rồi, tôi không thể rời xa cô ấy.”


Vừa dứt câu, đám bạn bè của anh ở bên cạnh hú hét lấy làm lạ, tiếng ồn ào này rất giống khi xưa.



Tôi tới đây cũng không có việc gì làm, đúng là chỉ việc ngồi đó xem anh chơi bóng.


Thật ra thế giới của anh rất dễ hiểu.


Bóng rổ, bạn bè, có rất nhiều thứ khiến anh thích thú.


Trước đây lúc ở trường, nếu anh không học bài thì cũng đang chơi bóng rổ, muốn tìm anh chỉ cần đi dạo quanh sân bóng rổ một vòng, nhưng người đến xem anh chơi bóng quá nhiều, mỗi lần tôi đi ngang qua đều phải cách trở cả biển người mới có thể nhìn thấy anh, tiếng hoan hô trên sân bóng ngập tràn trong tai của tôi, khi ấy tôi cứ ngỡ rằng đó đã là khoảng cách xa xôi nhất giữa tôi và anh.


Anh từng dạy tôi chơi bóng rổ, hôm ấy tại hội thao anh đã thắng hạng nhất cho tôi, để tôi đi lên chọn phần thưởng, cuối cùng tôi chọn quả bóng rổ không chút do dự, sau đó chạy bước nhỏ trở về trước mặt anh và đưa nó cho anh.


Vẻ mặt anh y như gặp ma vậy, suýt nữa khiến mình sặc chết chỉ với một hơi thở, anh hỏi tôi lấy bóng rổ làm gì. Anh còn tưởng tôi muốn có phần thưởng nên mới vất vả giành chiến thắng giúp tôi, mà tôi quay đầu chọn một thứ chẳng có ích gì cho bản thân nhưng lại là thứ anh thích.


Thật tình, tôi cũng không biết là tại sao, tôi chỉ nghĩ rằng phần thưởng đối với tôi không quan trọng, tôi chỉ muốn Chu Gia Dã.


Anh chơi bóng rổ thật sự rất đẹp trai, thảo nào hồi đó sân bóng rổ của trường luôn chật như nêm cối, nói cách khác, những người nhiệt huyết luôn tỏa sáng bất kể họ có làm gì đi chăng nữa.


Nhưng ngày đó anh dạy tôi chơi bóng lại không tập trung vào bóng rổ, anh kiên nhẫn chỉ dạy trong suốt quá trình, động tác gì, dùng lực ở đâu, thả tay như thế nào, anh kiên nhẫn đến mức như muốn dạy tôi chơi bóng rổ thật. Cơ mà tôi không học được, ném mấy lần đều bị quá tay, anh cũng không cười cợt, chỉ đi nhặt bóng về hỏi tôi: “Lâm Ý, cậu muốn làm lại một lần nữa không.”


Tôi đã thử hết lần này đến lần khác, còn anh thì ở bên cạnh tôi.


Sau đó cuối cùng cũng có một quả đập trúng khung bóng, tuy ném không vào, nhưng đó là quả gần khung nhất trong vô số cú ném quá tay của tôi, tôi mừng rỡ quay đầu lại, thấy anh cầm chai nước, dáng vẻ đầy lười biếng, đôi mắt nhuốm màu ánh hoàng hôn ấy chỉ lặng lẽ nhìn tôi, vẫn luôn dõi theo tôi.


Bị anh nhìn khiến tim tôi đập rất nhanh, tôi hỏi anh thấy thế nào, có tiến bộ không.


Anh cúi đầu vặn chai nước, giọng điệu hiếm khi không còn vẻ bất cần như ngày thường, chỉ khẽ nói tạm được.


Chỉ là ngày hôm đó thật ngắn ngủi, không bao lâu sau khi kết thúc nội dung trò chơi là đến lễ bế mạc, anh cũng chỉ có thể dạy tôi đến đó. Tôi và anh ai nấy tự về hàng ngũ lớp của mình để tập hợp. Lúc giải tán trở về lớp, người người nhốn nháo, khoảng cách giữa tôi và lớp anh cách nhau quá xa, tôi tìm trong đám đông thật lâu cũng không nhìn thấy anh.


Nhưng mà thế giới của anh thật sự rất dễ hiểu, chỉ có bóng rổ và bạn bè.


Chu Gia Dã giành chiến thắng với quả bóng cuối cùng, bóng đập trên sân bóng bình bịch cùng với tiếng reo hò thỏa chí của anh, anh đi về phía tôi với vẻ mặt đầy thoả mãn.


Tôi vội đưa nước cho anh, nhưng anh không nhận, chỉ cúi người ôm lấy tôi.


Anh vẫn đang thở hổn hển, tiếng hít thở lên xuống không ngớt, nhịp tim cũng đập rất mạnh, tất cả đều lọt vào tai tôi. Anh ôm rất lâu mới buông ra, đám bạn anh tới lấy nước vẫn còn cười trêu anh, nói chẳng trách dạo này anh ở Đế Đô mà khó hẹn quá.


Bọn họ không gọi nữa, lôi kéo nhau đi thay đồ, Chu Gia Dã cũng thay quần áo rồi đi ra, nhận lấy điện thoại tôi cầm giúp anh trong tay, anh ngồi xuống cạnh tôi, lúc này mới hỏi: “Em buồn ngủ không, ngồi đây nhàm chán lắm nhỉ?”


Tôi lắc đầu.


Anh nở nụ cười: “Thật hay giả đấy, lúc em ra ngoài trông chẳng tình nguyện tí nào.”


“Lừa anh đó.”


“Không phải em không thích vận động à? Cũng không thích ra ngoài nữa?”


“Nhưng anh thích.” Tôi nhìn anh: “Hồi học cấp ba, sân bóng rổ của trường có quá trời người tới xem anh chơi bóng, nhưng mà em hiếm khi đi xem, bây giờ đúng lúc có thể xem bù.”


Chu Gia Dã nhướng mày: “Tại sao không xem?”


Tôi cúi đầu: “Người tới xem anh nhiều lắm, như vậy sẽ khiến em có cảm giác anh cách em rất xa.”


Chu Gia Dã bước đến nắm tay tôi, tôi véo ngón tay anh và nói rằng không sao: “Nhưng có một khoảnh khắc khiến em có cảm giác anh ở rất gần em.”


Trong thùng bên kia sân bóng còn mấy quả bóng rổ, tôi chạy tới cầm một quả bóng rổ về, chạy lon ton hệt như năm đó tôi ôm bóng chạy về phía anh, đưa bóng rổ tới trước mặt anh.


Anh ngẩng đầu nhìn tôi, còn tôi cười với anh: “Chu Gia Dã, anh dạy em chơi bóng rổ một lần nữa đi.”


Yêu thầm một người chính là như vậy, bạn chỉ có thể luôn dựa vào tâm ý của người ấy để đoán. Hôm nay người ấy cười với bạn rốt cuộc là thích bạn hay chỉ là đúng lúc tâm trạng hôm đó tốt thôi? Người ấy đi ngang qua lớp bạn để chào bạn, rốt cuộc là người ấy cũng thích bạn hay chỉ tình cờ nhìn thấy bạn? Người ấy đối tốt với bạn, là cũng thích bạn, hay tính người ấy vốn như thế?


Bạn sẽ không bao giờ biết câu trả lời.


Chỉ có ngày người ấy cũng thích bạn, đó mới là câu trả lời chính xác.


Thế giới của anh rất dễ hiểu, anh có rất nhiều người bạn, anh thích chơi bóng rổ nhất. Ngày hôm đó tôi ôm quả bóng rổ chạy về phía anh, sau đó anh kéo cổ tay tôi đi ngang qua đường chạy ngược hướng với đám đông, dẫn tôi đến sân bóng dạy tôi chơi bóng rổ, đó chính là câu trả lời chính xác của anh.


-----


Tác giả có lời muốn nói:


Chương 18 là lần đầu tiên Chu Gia Dã rung động.


Đoạn hôm đó Chu Gia Dã dạy Lâm Ý chơi bóng rổ không được viết ở phần cấp 3 của quyển 1, chỉ viết đến cảnh Chu Gia Dã kéo cổ tay Lâm Ý, muốn dạy cô chơi bóng rổ là dừng.


Mãi cho đến hôm nay!


Sau khi biết tâm ý của Chu Gia Dã, lại quay ngược về trước kia khi Lâm Ý yêu thầm, không thể xác định rốt cuộc là mình hiểu lầm tự đa tình hay đó là câu trả lời chính xác, đến tận hôm nay Lâm Ý mới tỏ tường đáp án. Vì vậy, tôi nghĩ ngôi thứ ba quá thiên về góc nhìn của Thượng Đế rồi, không phù hợp với những gì tôi muốn diễn đạt TvT.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com