Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 237: Cút!



Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Thái Minh đại sư, nàng còn chưa lấy lại tinh thần, mãi đến tận khi Đào Bảo gào thét nổ tung ở trong đầu: "Con lừa trọc! Chính là con lừa trọc này!"

Hàn Phỉ nhìn sang, Thái Minh đại sư có bộ dáng đức cao vọng trọng, phía sau còn theo mấy người ăn mặc tương đối giống nhau, đều là trên đầu không có tóc.

Đào Bảo vẫn đang rống giận: "Chính là con lừa trọc này, chính là hắn giở trò! Trên người hắn còn có khí tức làm ta chán ghét!"

Hàn Phỉ nghĩ đến bản thân bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy chính là do con lừa trọc này giở trò, phẫn nộ trong lòng lập tức tăng vọt, không nghĩ được gì, liền giương nanh múa vuốt lao về phía con lừa trọc. Nhưng móng vuốt của nàng còn không đụng được tới hắn, đã bị một trận kim quang thình lình xông ra bổ cho một nhát, cả người nàng đau đớn giống như bị hung hăng đánh cho một roi vậy.

Hàn Phỉ khó có thể tin nhìn chằm chằm Thái Minh đại sư, nói: "Tại sao lại như vậy? Ta không đụng được tới hắn!"

Đào Bảo căm tức nói: "Hắn nhất định là đoán được chúng ta sẽ có hành động, vì thế chuẩn bị đồ vật, kí chủ, hiện tại ngươi không thể tới gần hắn."

Hàn Phỉ không tin, đứng dậy hướng về phía Thái Minh đại sư lần nữa, trong miệng hô: "Đáng chết! Đem thân thể trả lại cho ta, trả lại cho ta a!"

Lại là một trận kim quang lấp loé, mà lần này, Hàn Phỉ cũng không đứng dậy được, đau đớn làm hồn thể của nàng cũng run rẩy, ngay cả tầm mắt cũng từng trận biến thành màu đen, Hàn Phỉ sợ hãi phát hiện, thân thể nàng lại có mấy phần tán loạn.

Đào Bảo khẩn cấp đưa ra cảnh cáo: "Kí chủ! Đủ rồi! Dừng lại đi! Kim quang kia có ma lực! Sẽ thôn phệ lực Linh Hồn của ngươi! Không thể đang đến gần, bằng không rất dễ dàng bị hấp thu, vậy thì sẽ triệt để không thể cứu vãn nữa!"

Hàn Phỉ có chút bất lực nói: "Đào Bảo, ta hình như đã trở nên trong suốt.."

"Kí chủ! Không nên tới gần con lừa trọc kia! Bình tĩnh!"

Hàn Phỉ hút hút mũi, mới chậm rãi tỉnh táo lại, nàng ngồi sập xuống đất, tầm mắt có chút oán hận nhìn chằm chằm Thái Minh đại sư.

Mà lúc này mấy người đứng phía sau Thái Minh đại sư nói: "Đại sư, yêu nữ này nên xử lý như thế nào thì tốt?"

Trong giọng nói còn mang theo một tia căm ghét, giống như người nằm trên giường là rác rưởi vậy.

Thái Minh đại sư cúi đầu, dùng ngón tay tính toán, sắc mặt hơi thay đổi, nói: "Yêu Nữ đã từng trở lại, quả nhiên như ta dự liệu, còn không hết hi vọng a, cũng được cũng được, nếu đã sớm hết hy vọng thì cũng sẽ không gọi là Yêu Nữ."

Những người còn lại nghe vậy lập tức kinh hoảng một trận, nói: "Đại sư, Yêu Nữ trở về? Vậy chúng ta phải xử lý như thế nào? Yêu Nữ sẽ không lạm sát kẻ vô tội chứ?"

Thái Minh đại sư lắc đầu một cái, nói: "Không cần khủng hoảng, ta sớm đã làm pháp thuật ở đây, hồn thể của Yêu Nữ dù cho có trở về cũng không tới được thân thể, hơn nữa còn phải nếm chút đau khổ a."

"Đại sư không hổ là đại sư, thủ đoạn chuẩn bị quả nhiên cao minh!"

"Có đại sư tọa trấn Hàn Linh ta, là may mắn cho Hàn Linh ta."

"Là đạo hạnh của chúng ta không đủ, không đủ trấn định, đã để đại sư ngài thất vọng."

Thái Minh đại sư cười cười, nói: "Không ngại, hàng yêu trừ ma vốn là trách nhiệm của lão đạo, chỉ trách lúc trước lão đạo nhìn nàng đáng thương, sống lại một lần không dễ dàng, mới buông tha, không nghĩ tới a.. Lòng nhân từ không nên có, nuôi hổ thành hoạn ngược lại là thật."

"Việc này không trách đại sư, đại sư lòng mang từ bi, khiến cho chúng ta kính ngưỡng, có trách thì chỉ trách Yêu Nữ trong lòng mang ý đồ xấu! Dĩ nhiên còn vọng tưởng tham ngộ tiến vào trong hoàng thất, mưu toan từ trong ra ngoài ảnh hưởng quốc vận, tội đáng muôn chết!"

Hàn Phỉ nghe đến hồ đồ, trong đầu nghĩ lại những câu nói này, trong nháy mắt bỗng nhiên hiểu rõ, bật thốt lên: "Chính là con lừa trọc này! Tại lúc nguyên thân sinh ra đã đến nói cái gì mà là điềm đại hung, miễn cưỡng đem nguyên thân bị bức ép đến cảnh giới như vậy, đậu phộng, kẻ cầm đầu chính là hắn! Con lừa trọc!"

Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như hiểu được, vì sao lúc nhìn thấy Thái Minh đại sư lại tức giận như vậy, thì ra đến giờ trong người nàng vẫn còn mang theo hận ý của nguyên thân.

"Kí chủ, kí chủ! Ta hiểu rồi, con lừa trọc này không nhận ra được sự tồn tại của ta, chỉ là hắn là người có thể dò xét thiên mệnh con người, hắn nhìn ra linh hồn của kí chủ cùng thân thể nguyên thân không hòa hợp, liền chắc chắn ngươi là yêu nữ."

Hàn Phỉ từ từ tỉnh táo lại, không xúc động như vừa rồi nữa, hít sâu vào một hơi, nói: "Vậy chúng ta nên làm gì? Con lừa trọc này có chút tài năng, chúng ta chỉ có thể liều mạng thôi."

Hàn Phỉ đối đau đớn vừa rồi vẫn còn sợ hãi, nhất là trận kim quang kia, giống như đánh lên linh hồn vậy, đau đến nàng sắp tan vỡ.

"Vừa rồi ta đã phân tích qua tầng bình chướng kia, có hai thông tin."

"Nói đi."

"Tin tức tốt là lớp bình phong này có thể bảo hiểm thân thể của kí chủ, tạm thời duy trì sẽ không để ngươi tử vong mà lâm vào trạng thái chết giả, nhưng tin xấu là hiện nay Hồn Thể của kí chủ không thể xuyên qua."

Hàn Phỉ thoáng thở ra một hơi, chỉ cần còn có thể tranh thủ được thời gian liền đủ.

Sau khi Thái Minh đại sư cùng mấy con lừa trọc kia cẩn thận thương thảo đối sách một phen mới chậm rãi rời đi, chỉ là trước lúc ly khai, Thái Minh đại sư tựa hồ vô tình hữu ý quét ánh mắt về phía Hàn Phỉ. Ánh mắt kia, ý vị sâu dài.

Hàn Phỉ không nhịn được co rụt lại, nói: "Vừa rồi có phải là hắn nhìn thấy chúng ta không?"

"Kí chủ không nên nghĩ ngợi, mau mau tìm người hỗ trợ!"

"Tìm người.."

Người đầu tiên hiện lên trong đầu Hàn Phỉ chính là thân ảnh cô tịch của nam thần.

Nàng khẽ cắn răng, đồng tử lập loè ánh sáng thâm thúy, nói: "Tìm Tần Triệt, nếu nói người duy nhất ta tin tưởng trên đời này, thì đó là hắn."

Hàn Phỉ liếc mắt nhìn thân thể mình, sau đó bay ra khỏi phòng, trực tiếp xuyên thấu từng tầng từng tầng cánh cửa, đi tới Tù Tình cung. Chỉ là mới vừa bay tới, Hàn Phỉ liền mẫn cảm cảm nhận được toàn bộ Tù Tình cung tựa hồ chìm đắm trong một bầu không khí đè nén cực độ, khí tức rách nát cũng càng thêm dày đặc.

Hàn Phỉ cảm nhận được, nhíu mày, trong lòng mơ hồ có suy nghĩ không tốt, vội vàng tung bay đến sân của nam thần, liền nghe thấy từ trong cửa phòng truyền đến từng thanh âm đồ vật bị đập vỡ, nàng lập tức cả kinh vọt vào, đã nhìn thấy cả người Tần Triệt tỏa ra một trận khí tức vô cùng khủng bố, lạnh lùng nhìn chăm chú đám người đang quỳ dưới đất.

"Các ngươi đều muốn chống lại mệnh lệnh sao?" Tần Triệt trầm giọng nói.

Người quỳ gối mặt trước, chính là Tật Phong, mà phía sau hắn chính là đông đảo Ảnh Vệ, toàn bộ đều là tâm phúc của Tần Triệt.

"Vương gia! Xin ngài cân nhắc! Thu hồi mệnh lệnh!"

Tật Phong nói xong, đem đầu chôn càng thấp hơn, phảng phất biết rõ lời nói này sẽ mang đến hậu quả thế nào. Quả nhiên, ánh mắt Tần Triệt tràn đầy sát ý nhìn chăm chú lên hắn, nói: "Tật Phong, ngươi biết mình đang nói cái gì không?"

Tật Phong: ".. Xin Vương gia cân nhắc."

Tần Triệt cười lạnh một tiếng, nói: "Rất tốt, các ngươi đều muốn chống đối bản vương như vậy, a, tất cả cút khỏi đây cho bản vương!"

Hàn Phỉ trợn mắt lên, đây là lần đầu tiên, nàng nghe thấy Tần Triệt tự xưng là bản vương, thậm chí nam thần hiện tại, xa lạ đến đáng sợ, trong đáy mắt đầy vẻ tức giận và lạnh lẽo, khiến người ta nhìn mà phát khiếp.

Tật Phong thu lại tâm tình, thấp giọng nói: "Vâng, thuộc hạ sẽ giữ ngoài cửa, sau đó Vương gia xử trí thuộc hạ như thế nào, thuộc hạ cũng không một lời oán hận."

"Cút."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com