Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 390: Đoạn Kí Ức Thình Lình Xuất Hiện



Đầu kia, Bách Lí Mân Tu đang tại bước nhanh xuyên qua hành lang chuẩn bị cùng đội hộ vệ xuất phát đột nhiên cảm nhận được đầu đau đớn kịch liệt, đau đến mắt hắn tối sầm lại, một đoạn lớn ký ức xa lạ điên cuồng tràn vào trí óc, hắn nhất thời không kịp thừa nhận, trực tiếp té xỉu xuống đất, dọa cho đội hộ vệ ở phía sau phát hoảng một trận! Đây chính là Thái tử điện hạ a!

Ngày đó, toàn bộ hoàng cung loạn thành một bầy, Hoàng Thượng Vân Hỏa sốt ruột triệu tập toàn bộ ngự y trong cung lại, nhưng bất luận ngự y có y thuật cao siêu bao nhiêu cũng không thể tra ra nguyên nhân Thái tử bất tỉnh, khong thể chẩn đoán chính xác, khiến cho Hoàng Đế Vân Hỏa nổi trận lôi đình, xử tử mấy ngự y, trong lúc nhất thời, toàn bộ lòng người trong hoàng cung đều vô cùng bàng hoàng.

Cuối cùng bị bất đắc dĩ, Hoàng Thượng Vân Hỏa tự mình đến nhờ Hạc lão tới xem một chút, sau khi Hạc lão bắt mạch cho Bách Lý Mân Tu liền nói thẳng: "Không có vấn đề gì cả." Dọa sợ cả một đám người trong phòng.

Hoàng Đế Vân Hỏa chần chờ nói: "Làm sao lại không có vấn đề? Nếu vậy thì tại sao Tu nhi còn chưa tỉnh lại?"

Hạc lão hơi nhướng mày, nói: "Ngài đang nghi nghi ngờ y thuật của ta sao?"

Hoàng Đế Vân Hỏa nhất thời nói không ra lời.

Hạc lão miễn cưỡng đưa ra một lời giải thích, nói: "Mạch tượng ổn định, không có thương tổn gì, vậy thì đơn giản chỉ có một lý do, chính là quá mệt mỏi, nhất thời chỉ ngủ mà thôi, còn gọi không dậy là bởi vì ngủ quá sâu, chờ ngủ đủ, liền sẽ tỉnh lại."

Hoàng Đế Vân Hỏa nghe xong miễn cưỡng an tâm, liền cho tất cả mọi người lui xuống, hạ lệnh cho bọn họ giữ yên lặng, đừng ầm ĩ Thái tử. Rất nhanh, một ngày một đêm đi qua, Bách Lý Mân Tu quả nhiên tỉnh lại, nhưng sau khi ra ngoài thỉnh an phụ hoàng, ai cũng không gặp, suốt đêm triệu kiến Hạc lão đến.

"Trong đầu ta có thêm một đoạn ký ức."

Sau khi Bách Lý Mân Tu nhìn thấy Hạc lão liền trực tiếp nói như vậy.

Hạc lão kinh ngạc, nói: "Kí ức gì? Tại sao lại đột nhiên thêm ra như thế? Liên quan với cái gì?"

Bách Lý Mân Tu cau mày, nói: "Không rõ ràng lắm, đứt quãng, hơn nữa lúc trước ta căn bản là không có chút ấn tượng về nó, giống như nó bị cứng rắn nhét vào đầu ta vậy."

Hạc lão hứng thú, nói: "Nói một chút xem đó là ký ức gì."

"Ta.. biết Hàn Phỉ."

Hạc lão bĩu môi, xem thường nói: "Ngươi vốn đã quen biết đồ nhi ta rồi!"

Bách Lý Mân Tu lắc đầu, nói: "Ta không phải đang nói hiện tại."



Chân mày Hạc lão cau lại, nói: "Ngươi đây là có ý gì?"

Bách Lý Mân Tu suy nghĩ một chút, dùng lời nói đơn giản nhất, giải thích: "Trước khi ta trở thành Thái tử, phải trải qua một khảo nghiệm do Phụ hoàng ban xuống, lúc đó ta mới 13 tuổi, trốn ở cảnh nội Hàn Linh, ở nơi đó ta có một hảo hữu, tên là Man Diệp, là công tử của Man gia cơ quan thành, lúc ta đi tìm Man Diệp, có quen biết Hàn Phỉ."

Hạc lão vẫn chưa cảm thấy chỗ nào kỳ quái, chỉ là nói: "Vậy ngươi cùng đồ nhi vẫn rất hữu duyên, nhiều năm trước lại còn có duyên gặp mặt một lần."

Bách Lý Mân Tu do dự một chút, nói: ".. Ta, còn từng gặp Tần Vương."

Lần này, Hạc lão là triệt để kinh ngạc đến ngây người.

"Ngươi nói cái gì? Tần Vương? Ngươi nhìn thấy?"

"Thiên lao."

Hạc lão đưa tay sờ trán của Bách Lý Mân Tu, nói: "Không nóng a, ngươi cũng không bị sốt hỏng đầu óc, làm sao lại nói ra mấy lời vớ vẩn thế."

Bách Lý Mân Tu bất đắc dĩ, nói: "Ta biết chuyện này rất khó tưởng tượng, nhưng ta thực sự nhìn thấy Tần Vương, Tần Vương khi còn bé, hơn nữa tình hình của hắn lúc đó rất xấu, hai chân đều đã biến dạng, ta vẫn còn nhớ như in đôi chăn vặn vẹo của hắn."

Hạc lão truy hỏi: "Sau đó thì sao?"

Bách Lý Mân Tu cẩn thận suy nghĩ, nói: "Những thứ còn lại ta không nhớ rõ ràng lắm, dường như là không thế nào cố gắng suy nghĩ, nếu cứ cố tình truy tìm, chỉ cần hơi dùng lực liền sẽ đau đầu, nhưng ta xác định ta đã gặp được Hàn Phỉ cùng Tần Vương, thậm chí, ta còn cùng Man Diệp giúp Hàn Phỉ cướp ngục, chuẩn bị đem Tần Vương mang đi."

Hạc lão cau mày, hắn cũng đang nhớ lại bản thân mình năm đó, lúc còn đang làm nhiệm vụ ở trong Ngự Y Phòng của Hàn Linh, tựa hồ khi đó hắn ra ngoài lịch lãm, mà thời điểm Tam Hoàng Tử điện hạ bị trọng bệnh, hắn không có mặt ở đó, vì thế đại phu trị liệu cho Tam Hoàng Tử điện hạ không phải là hắn. Khi đó Tam Hoàng Tử điện hạ bị làm sao cần phải khám đại phu à? Hạc lão phát hiện, mình cũng không nhớ ra được. Thật sự là kỳ quái, rõ ràng trước đó còn có thể nhớ được mà.

Hạc lão không suy nghĩ thêm nữa, mà ngẩng đầu lên nói: "Cướp ngục? Tại sao phải cướp ngục? Còn nữa, cuối cùng có thành công không? Không đúng, không thể thành công, Tần Vương là lớn lên ở hoàng cung, với tư cách là Hoàng tử không được sủng ái nhất."

Bách Lý Mân Tu lắc đầu, thở dài nói: "Sau đó ta không nhớ được, ký ức tới đây liền xuất hiện đứt gãy, như ta vừa nói, chuyện xảy ra sau đó ta không thể nhớ lại, không biết sau đó thế nào, nhưng trước đây ta rõ ràng không có đoạn ký ức này, vì thế ta cảm thấy có chút không có chân thực."

Hạc lão nói: "Đưa tay cho ta xem."

Hạc lão lại bắt mạch cho Bách Lý Mân Tu, nhưng thấy thế nào cũng là phi thường khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì.

"Hạc lão, ta không có chuyện gì."



Bách Lý Mân Tu không thể nhịn, sợ là Hạc lão cảm thấy hắn đang nằm mơ. Nhưng đoạn trí nhớ kia.. Bách Lý Mân Tu cảm thấy vẫn có điều cần phải nói.

"Đoạn kí ức phía sau, ta thực sự không nhớ ra được."

"Còn có một chuyện nhỏ.. Cướp ngục hẳn là thất bại, bởi vì ta nhớ khi đó ngoài phòng giam có đội hộ vệ Hoàng gia tới."

"Không nên a, ấn theo như ngươi nói, cướp ngục một khi bị phát hiện thì chỉ có đường chết, mỗi người các ngươi đều tốt tốt sinh sống, làm sao có thể chết được?"

Vấn đề Hạc lão nói chính là trọng điểm, nhưng Bách Lý Mân Tu không biết nên giải thích thế nào vể cảm giác của bản thân.

"Nhưng có một điểm, ta không tìm được đáp án."

"Điểm gì?"

Vẻ mặt Bách Lý Mân Tu đột nhiên trở nên sâu thẳm, mơ hồ còn có một vệt tìm tòi nghiên cứu, hắn nói: "Hàn Phỉ từ khi đó, đã có dáng vẻ như hiện tại."

Hạc lão trợn mắt lên, nói: "Cái gì?"

Bách Lý Mân Tu nắm chặt tay, thấp giọng nói: "Dáng vẻ của nàng không có bất kỳ biến hóa nào, ta nhớ rất rõ ràng, trong đoạn kí ức kia, dáng dấp của nàng, cùng lần đầu ta gặp gỡ nàng ở hoàng cung Hàn Linh giống như đúc."

Lần này, ngay cả Hạc lão cũng nói không ra lời.

"Nàng từ mười ba năm trước, đã không có bất kỳ cái gì thay đổi."

Hai người đột nhiên rơi vào tĩnh mịch hoàn toàn. Nửa ngày sau, thanh âm Hạc lão có chút run rẩy.

"Chắc là ngươi nhớ lầm rồi, đồ nhi của ta thế nào lại là một yêu quái không già không chết được?"

Bách Lý Mân Tu không nói gì, hắn thậm chí chưa hề hoàn toàn thản liếc. Hắn còn không nói cho Hạc lão biết, đoạn kí ức kia, lúc Hàn Phỉ ôm Tần Triệt khi còn bé, ánh mắt kia giống như bây giờ nàng nhìn Tần Triệt vậy, không hề khác nhau. Đó không nên là biểu hiện dành cho một đứa bé.

Gương mặt đó trải qua bao năm tháng cũng không từng thay đổi qua. Hay là, từ đầu đến cuối, có nhiều thứ hắn vẫn tính sai, ngay cả hiện tại Hàn Phỉ biến mất đều giống như một cái bẫy. Trái tim Bách Lý Mân Tu lập tức chìm xuống.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com