Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 130: Tới Từ Hi Cung Dùng Bữa



Vừa tới cửa chính điện Từ hi cung, Cầm Thanh Tuyết chân bỗng khựng lại.

Nhìn vào phía bên trong đã có mấy người ngồi trước. Bên trong ngoài thái hậu và Phong Tiểu Yến đang vui vẻ nói chuyện phía chính bàn ra thì bên cạnh còn có tam vương gia, ngũ vương gia ngồi phía bên phải đang nhàn nhã uống trà.

Phong Mặc Vân đi trước cũng bước vào trước, hắn liền cúi chào thái hậu và hai vị vương gia, sau đó hắn đi sang bên phải đối diện vị trí Đông Phương Lãnh đang ngồi, rồi trực tiếp ngồi xuống.

Cầm Thanh Tuyết đi phía sau cũng quay lại phân phó A Ý rời đi thì cũng chầm chậm bước vào bên trong, nàng hành lễ một lượt với hết mọi người trong phòng.

- Thanh Tuyết tham kiểm thái hoàng thái hậu, tham kiểm tam vương gia, ngũ vương gia.

Thái hậu mỉn cười hiền từ gật đầu nhìn về Cầm Thanh Tuyết nói :

- Tới rồi sao? Vào đi, vào đi. Lại đây ngồi với ai gia.

Cầm Thanh Tuyết khẽ gật đầu rồi bước vào trong, vừa được hai bước thì nghe tiếng gọi của Đông Phương Tiêu.

Đông Phương Tiêu từ ngoài đã thấy Cầm Thanh Tuyết, hắn liền đứng lên khẽ gọi về phía nàng :

- Thanh Tuyết, lại đây, lại đây ngồi với chúng ta đi.

Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Đông Phương Tiêu thấy hắn chỉ tay vào ghế chính giữa hai người tam vương gia và hắn.

Cầm Thanh Tuyết thoáng suy tư, nếu giờ nàng vào phía ngồi đó thì lại thấy chút không hợp. Hơn nữa không biết còn ai chưa tới hay không, bên phải vẫn luôn dành cho thế tử và người trong hoàng cung.

Cầm Thanh Tuyết không đáp lại ngũ vương gia mà đi về phía Phong Mặc Vân ngồi xuống ghế đối diện với ngũ vương gia. Lời nói cũng nhàn nhạt đáp lại hắn :

- Ngũ vương gia, tiểu nữ vẫn là ngồi bên này sẽ cân đối hơn.

Cầm Thanh Tuyết thoáng nhìn về phía Đông Phương Lãnh, thấy hắn vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng thì trong lòng liền thấy chút giận hờn.

Cầm Thanh Tuyết thầm nghĩ dù sao bây giờ nàng và tam vương gia cũng không còn quan hệ, nàng vẫn là ngồi bên này tránh sự không được thoải mái đáng có giữa hai người.

Đông Phương Tiêu lập tức đứng lên rồi mở lớn mắt nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói lớn :

- Cầm tiểu thư ngươi rõ ràng vẫn là Thái y của tam ca ta, vậy mà ngươi lại không ngồi bên này với huynh ấy.

Cẩm Thanh Tuyết lạnh nhạt đáp lại ngũ vương gia:

- Ngũ vương gia, tiểu nữ chỉ là thái y của tam vương gia, chứ cũng không phải nha hoàn của ngày ấy. Đương nhiên cũng không có nghĩa vụ phải hầu hạ ngài ấy dùng bữa, tiểu nữ ngồi bên này cũng không có ảnh hưởng tới việc điều trị độc trong người của ngài ấy.

Đông Phương Tiêu vừa định lớn giọng nói đáp lại Cẩm Thanh Tuyết thì liền bị Đông Phương Lãnh bên cạnh lạnh lùng nói :

- Phương Tiêu.

Đông Phương Tiêu cũng liền ngồi xuống nhưng trong lòng vẫn đầy bất mãn nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết.

Thái hậu ngồi trên khẽ vuốt nhẹ tay Phong Tiểu Yến nói :

- Được rồi ,đứa nhỏ này cũng tới ghế dưới kia ngồi đi.

Phong Tiểu Yến liền nũng nịu nắm bàn tay thái hậu rồi nói :

- Hoàng nãi nãi, con không biết đâu con muốn ngồi cạnh người cơ.

Thái hậu vẫn cười nụ cười hiền từ rồi gật đầu, bà chỉ tay về phía bên phải cũng là vị trí gần bà nhất rồi nhẹ nói :

- Được rồi, được rồi vậy ngươi ngồi bên này đi.

Thái hậu sau đó nhìn về phía Đông Phương Lãnh nói :

- Phương Lãnh, Tiểu Yến ngồi đây chắc sẽ không phiền đến con chứ?

Đông Phương Lãnh từ khi thấy Cẩm Thanh Tuyết bước về phía Phong Mặc Vân và ngồi xuống cạnh hắn ta, nội tâm của hắn đã gắt gao khó chịu. Lại thêm lời nói đầy lạnh nhạt của nàng đối với Đông Phương Tiêu càng khiến hắn gắt gao bực bội trong lòng.

Hắn giờ cũng không chú tâm được nhiều như vậy, bây giờ ngoài việc nhìn vào ly trà trên tay hắn lại chính là không dám đối mặt với nàng.

Dong Phudng Lanh van nghe duc cau noi cua thai hau hoi chi la han cung khong muon quan danh nhan nhat

nói :

- Thái hậu đây là cung của người, người sắp xếp thế nào tùy ý.

Thái hậu cũng cười nhẹ gật đầu.

- Tốt, tốt...

Phong Tiều Yến ngay sau đó liền vui vẻ tới ghế bên cạnh Đông Phương Lãnh ngồi xuống, trên khuôn mặt lại xuất hiện một tầng mây đỏ nhẹ. Đôi mắt đôi lúc lại lướt nhìn về phía Đông Phương Lãnh cười nhẹ đầy e thẹn.

Cung nữ cũng mang hết món ăn lên, thái hậu cũng trầm giọng nói:

- Hôm nay ai gia muốn mời tất cả các vị thế gia, nhi tử của hoàng thượng và hai đứa cháu ngoại thân cận tới Từ Hi cung dùng bữa. Thái tử và Thái tử phi hôm nay còn có việc, chúng ta cũng không cần đợi.

Thái hậu sau đó lại nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nhẹ nói :

- Cầm tiểu thư vẫn luôn ở đây trị bệnh cho Hạnh Nhi, ai gia vốn cũng coi ngươi như người nhà. sau này cũng không cần quá câu nệ.

Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ cúi đầu đáp :

- Tạ thái hậu ban ấn.

Thái hậu nhìn một lượt đồ ăn trên bàn rồi nói:

- Ai gia hôm nay chuẩn bị cả đồ ăn ở thành đông. Các con chưa tới đó có thể dùng thử mùi vị đó.



Mọi người trong bàn ai nấy đều gật gật đầu lại nói về phía thái hậu cung kính mời dùng bữa.

Cầm Thanh Tuyết bên này được Phong Mặc Vân gắp hết món này lại qua món khác. Nàng cũng không từ chối món ăn mà Phong Mặc Vân gắp tới nàng liền đưa lên miệng ăn. Thi thoảng vẫn nhìn về phía Đông Phương Lãnh như muốn xem hắn có tỏ thái độ gì không.

Nhưng cái mà nàng nhận được chỉ là sự lạnh nhạt và thờ ơ của hắn, từ đầu tới cuối hắn không hề nhìn nàng lấy một cái.

Phong Mặc Vân ngồi cạnh Cầm Thanh Tuyết, hắn vẫn luôn gắp thức ăn cho nàng. Vừa gắp các món hắn vừa giới thiệu qua nguyên liệu và đặc sản riêng ở đông thành chỗ hắn ở.

Thấy Cầm Thanh Tuyết ăn rất ngon mà không bị vị lạ làm cho khó chịu Phong Mặc Vân liền cười vui vẻ.

Một bên thì ra sức ăn, một bên này Đông Phương Lãnh ngoài uống rượu ra thì cũng chỉ là uống rượu. Hắn không phải không nhìn về phía nàng mà là hắn chính là sợ bản thân nhịn không được sẽ muốn nắm tay nàng kéo đi.

Phong Tiểu Yến thấy Đông Phương Lãnh ngoài uống rượu ra thì hắn cũng không ăn gì, nàng liền gắp một đũa cá vào bát của Đông Phương Lãnh rồi nhẹ giọng nói:

- Tam vương gia, người ăn một chút cá đi, chỉ uống rượu sẽ rất có hại cho sức khỏe.

Đông Phương Lãnh không biết mình đã uống bao nhiêu rượu rồi, đầu óc cũng có chút choáng váng. Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nữ tử bên cạnh rồi lớn giọng nói :

- Bồn vương no rồi... Bồn vương không ăn.

Ngay giây sau khuôn mặt nhỏ trước mặt lại biến đổi thành khuôn mặt của Cầm Thanh Tuyết, trong đôi mắt lại lại ừng ực lên hơi nước. Hắn nhịn không được đưa tay về phía trước, đến cách khuôn mặt Phong Tiểu Yến một gang tay liền khựng lại.

Trong mắt hắn giờ người trước mặt không còn là Cẩm Thanh Tuyết nữa mà chính là đã thành khuôn mặt của tiểu nữ tử cháu gái của thái hậu.

Đông Phương Lãnh vội vàng rụt tay lại rồi đứng lên nói về phía thái hậu:

- Thái hậu, nhi thần trong người có chút không thoải mái. Nhi thần xin phép cáo lui trước.

Đông Phương Tiêu cũng vội vàng đứng lên đưa tay dìu lấy người tam ca đang xiêu vẹo vì rượu. Hắn nhẹ nhàng nói về phía thái hậu:

- Hoàng nãi nãi con xin phép lui trước, con đưa tam ca trở về

Thái hậu nhẹ gật đầu phẩy tay với hai vị vương gia.

Phong Tiểu Yến bên này vừa rồi bị ánh mắt lạnh lùng đầy tức giận của Đông Phương Lãnh dọa cho sợ hãi tới phát khóc. Nhưng sau đó lại rơi vào lưới tình của hắn khi đôi mắt ấy thay đổi từ tức giận cho tới ôn nhu nhìn nàng.

Phong Tiều Yến còn có chút luyến tiếc vì Đồng Phương Lãnh vẫn chưa chạm tay vào khuôn mặt mình.

Cầm Thanh Tuyết ngồi đối diện từng hành động của hai người phía trước đều rơi vào tầm mắt, tay nàng cũng khựng lại. Nội tâm lại dâng lên chút khó chịu, vừa đưa miếng cá lên miệng liền thấy nó rất nhạt nhẽo.

Thấy Phong Mặc Vân vẫn còn gắp thức ăn cho mình Cầm Thanh Tuyết liền nhìn về phía hắn nói :

- Phong thiếu trang chủ, tiểu nữ ăn vậy đủ rồi.

Phong Mặc Vân gắp thêm một miếng chả lụa vào bát của Cầm Thanh Tuyết rồi nói :

- Ngươi ăn thử món chả lụa này đi nó có vị của hương khói lửa. Ở đông thành chúng ta vẫn làm nó vào dịp tết nguyên tiêu.

Cầm Thanh Tuyết buông đũa xuống bàn rồi nhẹ nói :

- Phong thiếu trang chủ, ta ăn no lắm rồi thật sự không thể ăn thêm được nữa.

Phong Mặc Vân cũng cười nhẹ gật đầu đáp lại nàng.

Thái hậu ngồi trên vẫn luôn thấy hành động thân mật của Phong Mặc Vân đối với vị Cầm tiểu thư này. Bà trong lòng vừa có chút vui vẻ lại vừa có chút lo lắng, vừa rồi bà cũng nhìn ra vị Cầm tiểu thư này thi thoảng vẫn đánh ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Lãnh .

Thái hậu trong lòng có chút suy tư, lại thấy Phong Tiểu Yến cũng dùng ánh mắt đầy nhu tình nhìn Đông Phương Lãnh. Bà liền thở dài, bà biết chuyện kia không phải chỉ là truyền thuyết. Bà chỉ sợ sau này người đau lòng nhất vẫn chính là đứa cháu gái nhỏ Tiểu Yến này của mình.

Thái hậu nhẹ vỗ tay Phong Tiểu Yến nói :

- Được rồi, người ta đã đi mãi ra xa rồi, còn ở đó thất thần cái gì.

Phong Tiều Yến lúc này liền đỏ mặt nhìn về phía thái hậu nói :

- Hoàng nãi nãi, ngài ban hôn cho con với huynh ấy có được không? Con thật sự là cảm mến huynh ấy mất rồi.

Thái hậu liền khó sử nhìn Phong Tiểu Yến nói :

- Ta thật ra không đủ quyền ban hôn cho Tam vương gia, năm đó hắn dành thắng lợi trở về liền xin thánh chỉ của hoàng thượng, nội dung lại chính là tuyệt đối không được ép gả hắn với ai.

Cẩm Thanh Tuyết vừa nghe câu nói của Phong Tiểu Yễn liền bị nước trà làm cho sặc lên mũi ho lên mấy tiếng mạnh.

Phong Mặc Vân ngồi bên cạnh nhẹ đưa khăn tay của mình cho Cầm Thanh Tuyết lau miệng lau mũi. Lời nói đối với nàng cũng thập phần ôn nhu:

- Cầm tiểu thư ngươi sao vậy? Uống chậm một chút.

Cầm Thanh Tuyết không nghĩ gì liền lấy khăn tay của Phong Mặc Vân đưa cho đưa lên miệng lau.

Chợt nhớ ra chuyện kia Cẩm Thanh Tuyết liền ho nhẹ rồi cúi đầu nói về phía thái hậu:

- Thái hậu, tiểu nữ còn có một việc cần bẩm báo. Chuyện có liên quan tới việc bình phục của tứ công chúa.

Thái hậu cười hiền từ nhẹ gật đầu, mấy ngàu qua ngày nào bà cũng tới thăm Hạnh Nhi, thấy thân thể nó đã tốt lên rất nhiều. Khuôn mặt còn có chút hồng hào hơn cả khi trước còn tỉnh. Bà cũng rất nể phục tài y thuật của Cầm Thanh Tuyết.

Thái hậu nhìn Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu nói :

- Được rồi, ngươi nói đi. Chuyện liên quan tới Hạnh Nhi là chuyện gì?

Cầm Thanh Tuyết khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía thái hậu nói :

- Công chúa hiện tại thân thể đã phục hồi rất nhiều, khí lực và thể lưc cũng được coi như người bình thường rồi.

Chỉ là...

Thái hậu thấy Cầm Thanh Tuyết ngập ngừng bà liền lo lắng nói :



- Chí là làm sao?

Cầm Thanh Tuyết lại nhẹ nhàng đáp lại :

- Chỉ là tâm thức của công chúa bị tổn thương và không muốn tỉnh lại.

Thái hậu đập mạnh tay xuống bàn rồi nói:

- Ngươi chẳng phải chắc chắn nó sẽ tỉnh lại hay sao?

Cầm Thanh Tuyết cũng vội vàng đứng lên rồi quỳ gối xuống nói :

- Thái hậu…

Lời chưa nói hết đã bị Phong Mặc Vân nói cắt ngang :

- Thái hậu, Cầm tiểu thư đã tìm được cách nhưng mà còn liên quan tới chuyện trong cung.

Phong Mặc Vân đưa tay đỡ lấy cánh tay Cầm Thanh Tuyết muốn đỡ nàng đứng lên.

Cầm Thanh Tuyết nhìn Phong Mặc Vân lắc lắc đầu, hiện tại vẫn chưa phải lúc đứng.

Phong Mặc Vân biết nàng có chủ ý nên cũng nhẹ buông cánh tay nàng ra rồi nhìn về phía thái hậu có chút nóng lòng.

Thái hậu trầm giọng nói về phía Cầm Thanh Tuyết :

- Tìm được cách chữa rồi sao còn không thực hiện đi.

Cầm Thanh Tuyết dập đầu xuống đất rồi nói :

- Khởi bẩm thái hoàng thái hậu, tiểu nữ có một cách làm công chúa tỉnh dậy bằng cách trị tồn thương nội tâm kép.

Thái hậu nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói :

- Ngươi cứ nói thẳng vào vấn đề không cần lòng vòng như vậy.

Cầm Thanh Tuyết vẫn cúi đầu xuống đất nói :

- Thái hậu, tiểu nữ muốn xin người ân chuẩn đề Vi tướng quân mỗi ngày tới nói chuyện và kể chuyện với công chúa một canh giờ.

Thái hậu có chút khựng lại, thật ra bà cũng không hề ngăn cản chuyện tình cảm của Hạnh Nhi và Vi Vân Thừa.

Chỉ là năm đó vì hảo hữu hai nước mới phải chia cắt hai đứa nó. Giờ Hạnh Nhi lại thành ra như vậy chỉ sợ là Vi Vân Thừa hẳn không thể chấp nhận.

Thái hậu có chút khó sử nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :

- Ai gia năm đó không hề cấm cản chuyện tình cảm của Hạnh Nhi và Vi Vân Thừa. Chỉ là hắn trách nghiệm và trọng trách quá cao, mà trong hoàng cung Hạnh Nhi lại là nữ nhi tử duy nhất. Đến cuối cùng vẫn là một đôi uyên ương tan vỡ cũng không đổi lại được hai đôi uyên ương hòa hợp. Bây giờ chỉ sợ Vi tướng quân sẽ còn quở trách ai gia.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ ngẩng đầu nhìn thái hậu nói :

- Khởi bẩm thái hậu, tính mạng của công chúa chẳng nhẽ không quan trọng bằng chuyện trước kia nữa hay sao?

Thái hậu nhẹ nhàng đứng lên nói :

- Được rồi, buổi chiều ai gia sẽ tới tìm Vi Vân Thừa nói rõ chuyện này.

Phong Mặc Vân liền nắm nhẹ cánh tay của thái hậu rồi nhẹ giọng nói:

- Hoàng nãi nãi, sợ chuyện không như mong muốn nên Cầm tiểu thư buổi sáng nay đã tìm Vi tướng quân nói chuyện rồi. Điều quan trọng bây giờ chính là thánh chỉ của hoàng thượng.

Thái hậu lúc ấy liền nở nụ cười buông tay Phong Mặc Vân ra rồi đi về phía Cẩm Thanh Tuyết đưa tay đỡ nằng dậy.

Bà nhẹ nhàng nói với nàng :

- Vậy sao? Nào đứng lên đi, ai gia lập tức đi lấy thánh chỉ từ chỗ hoàng thượng, ngươi vất vả rồi.

Phong Mặc Vân liền đi lên bên cạnh thái hậu rồi đưa tay nắm lấy cánh tay của thái hậu cười cười lấy lòng.

Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ đứng lên, chân lại có chút tê dại vì quỳ lâu. Nàng nghiêng người chút nữa kéo cả thái hậu, nhưng rất nhanh cánh tay đã được Phong Tiểu Yến đỡ lấy.

Cầm Thanh Tuyết khẽ gật đầu cảm tạ Phong Tiều Yến.

Sau đó thái hậu liền nói về phía Phong Tiều Yến:

- Được rồi, Tiểu Yến Cầm tiểu thư chân còn tê ngươi đỡ Cầm tiểu thư trở về phòng đi.

Nói song thái hậu liền nắm cánh tay Phong Mặc Vân kéo đi rồi nói :

- Mặc Vân đi thôi, ta và ngươi đi gặp hoàng thượng. Hắn dám không đồng ý, ai gia liều cái mạng già này.

Phong Mặc Vân mặc dù rất muối thay Tiều Yến đỡ Cẩm Thanh Tuyết trở về, nhưng thái hậu lại ra lệnh như vậy hắn liền cười gật đầu đáp lại bà.

Trước khi đi cũng không quên nói với Phong Tiểu Yến:

- A Yến muội đưa Cầm tiểu thư trở về đi. Đừng có mà ăn nói lung tung đấy.

Phong Tiểu Yến lập tức bĩu môi gật đầu nói :

- Được rồi, được rồi. Tẩu tử tương lai của ta thì ta có thể nói gì lung tung được chứ.

Phong Mặc Vân còn chưa kịp đáp đã bị thái hậu nhanh chóng kéo đi.

Thái hậu và Phong Mặc Vân vừa rời đi thì Cầm Thanh Tuyết cũng buông cánh tay của Phong Tiểu Yến ra. Nàng phủi phủi lại y phục rồi nhìn về phía Phong Tiều Yến .

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com