Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 131: Trở Về Xương Phòng.



Cầm Thanh Tuyết nhìn Phong Tiếu Yến rồi nhàn nhạt nói :

- Ta hết tê chân rồi, ta tự mình trở về được .

Phong Tiểu Yến sau khi thả tay của Cầm Thanh Tuyết ra cũng trộm nhìn ra ngoài cửa, không thấy ai mới liền nói lớn về phía Cầm Thanh Tuyết :

- Cầm Tiểu thư, ta hôm nay muốn nói rõ ràng một chuyện với ngươi.

Cầm Thanh Tuyết nhận thấy vị tiểu cô nương này cũng có chút thú vị, rất thẳng thắn và hào sảng, nàng nhàn nhạt gật đầu nhìn Phong Tiểu Yến nói :

- Ta và Phong cô nương thì có chuyện gì mà để nói rõ ràng chứ.

Phong Tiều Yến tâm tư đơn thuần, trong bụng nghĩ gì liền nói cái nấy, vừa rồi ngũ vương gia có nói vị Cầm tiểu thư này chính là thái y của tam vương gia, để tránh sau này nàng ta tranh dành với mình. Phong Tiểu Yến liền ấp úng đáp :

- Ta. Ta... Ta thật lòng thích tam vương gia, ngươi có thể đừng tranh dành hay nhòm ngó gì tới hắn có được không?

Cầm Thanh Tuyết môi cười lạnh, tiểu muội muội của Phong Mặc Vân đúng là tâm tư đơn thuần. Cũng rất hào sảng không như những nữ tử trong kinh thành. Muốn gì lập tức nói đó, cũng không nói chuyện lòng vòng, lạo càng không hề toan tính.

Phong Tiều Yến thấy Cầm Thanh Tuyết không đáp liền tiếp tục nói :

- Cầm tiểu thư, dù sao ca ca của ta cũng đối với ngươi nhất kiến trung tình như vậy. Ngươi có thể hay không nhìn về phía huynh ấy một chút. Lần trước từ kinh thành trở về huynh ấy đã rất buồn bã, mỗi ngày đều dồn hết thời gian vào công việc để quên đi ngươi... nhưng ta biết huynh ấy không làm được, có lúc ta còn nhìn thấy huynh ngồi thất thần nhìn vào bức tranh. Mà trong tranh không ai khác chính là ngươi .

Phong Tiểu Yến vừa nhìn ra ngoài lại nhẹ nói tiếp :

- Trà ngươi tặng huynh ấy, một chút huynh ấy cũng không nỡ uống. Từ trước tới nay ta cũng chưa từng thấy huynh ấy đối sử với ai ôn nhu và lo lắng như đối với ngươi.

Cầm Thanh Tuyết lạnh lùng nhìn Phong Tiểu Yến nói:

- Phong cô nương nếu đã nói song rồi vậy thì ta xin phép được cáo lui về phòng trước .

Cầm Thanh Tuyết vừa quay người liền bị Phong Tiểu Yến nắm lấy cánh tay nói lớn :

- Cầm Tiểu thư, ngươi vậy mà không một chút nào cảm động. Huynh ấy vì ngươi làm biết bao nhiêu việc, hi sinh biết bao sức lực... Mỗi ngày ở đây với ngươi ... huynh ấy cũng đều phải lo cho việc cả đống công việc ở đông thành tới tận khuya khoắt mới được đi nghỉ .

Cầm Thanh Tuyết hất mạnh tay Phong Tiểu Yến ra rồi nói :

- Phong cô nương , ta không hề ép ca ca của cô tới đây... lại càng không ép hẳn phải chu đáo hay quan tâm tới ta.

Và ta cũng đã nói rõ với hắn rất nhiều lần rồi ... Hơn nữa ta chính là không thể ép tình cảm của chính mình. Còn việc Phong cô nương muốn dành tình cảm hay cưới gả cho ai. Cầm Thanh Tuyết ta cũng đều không muốn quản, mà dù ta có quản cũng quản không nổi.

Cầm Thanh Tuyết quay người bước ra cửa, trước khi rời đi liền nói lại một câu với Phong Tiểu Yến:

- Ta ở đây chữa trị bệnh cho tứ công chúa chứ không đến đây để tìm tình yêu. Sau này nếu như chỉ vì mấy chuyện này vẫn mong Phong cô nương đừng tới làm phiền ta.

Phong Tiểu Yến nhìn theo bóng lưng của Cầm Thanh Tuyết rời đi, trong lòng vừa ghen ty vừa bất mãn.

Dù Cầm Thanh Tuyết có nói gì đi chăng nữa, Phong Tiều Yến vẫn quyết định ngày mai sẽ đợi Tam vương gia thượng triều song rồi sẽ tự mình bày tỏ tình cảm với hắn. Thái hậu cũng nói rồi bà cũng không giúp gì được vì tam vương gia đã có thánh chỉ của hoàng thượng. Vậy thì Phong Tiểu Yến nàng chỉ có thể dùng sự chân thành bày tỏ với hắn... Dù kết quả như thế nào nàng cũng đều không hối hận, nàng muốn một lần nói rõ tâm ý của mình cho

Đông Phương Lãnh biết.

Bên này Đông Phương Tiêu dìu Đông Phương Lãnh ra ngoài một đoạn liền bất mãn nói :

- Tam ca huynh định cứ như vậy trở về Lãnh vương phủ hay sao?

Đông Phương Lãnh cười khổ, hắn bây giờ có thể làm gì chứ. Hơi men trong người bây giờ đã ngấm vào máu thịt làm cho Đông Phương Lãnh có chút choáng váng, hẳn thều thào nói :

- Ta còn có thể làm gì chứ? Ta ... Không muốn mạo hiểm để nàng ấy phải chịu thương tổn nữa.

Đông Phương Tiêu bực bội trong lòng, vừa rồi trên bàn tiệc Cầm Thanh Tuyết chính là muốn trêu tức hắn. Nha đầu đó cư nhiên lại cùng với tên Phong Mặc Vân thân thiết như vậy, ngươi gắp một miếng ta ăn một miếng. Thật khiến Đông Phương Tiêu hắn ngồi đối diện thấy trướng cả mắt.

Đông Phương Tiêu lạnh nhạt nói về phía Đông Phương Lãnh :

- Huynh vì sao không nói rõ ràng với Cẩm tiểu thư, huynh còn cứ như vậy thì người chịu thương tồn không ai khác lại chính là huynh đấy. Đệ không biết giữa huynh và Cẩm Thanh Tuyết là sảy ra chuyện gì... Nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của huynh đi, sớm muộn cũng bị tên Phong Mặc Vân kia câu dẫn mất người trong lòng.

Đông Phương Lãnh trừng mắt nhìn về phía Đông Phương Tiêu, hắn lại đứng thẳng cách ra khỏi Đông Phương Tiêu rồi nói :

- Được rồi, ta không về Lãnh vương phủ nữa... Ngươi trở về đi... Ta tự mình đi tìm nàng là được...

Đông Phương Tiêu nhìn bóng dáng siêu vẹo của Đông Phương Lãnh khẽ thở dài, hi vọng hai người họ sớm làm lành. Mấy ngày nay khí tức trong Lãnh vương phủ và Huyết Sát Các đã lạnh tới khó lường rồi. Còn tiếp tục như thể sợ rằng ngay cả Đông Phương Tiêu hắn não cũng bị căng cứng muốn đứt rồi.

Đông Phương Lãnh phẩy tay cho Đông Phương Tiêu rời đi còn hắn tiếp tục lảo đảo đi về phía xương phòng của



Cầm Thanh Tuyết.

Đông Phương Tiêu vẫn đi theo phía sau Đông Phương Lãnh, hắn sợ tam ca của mình say rồi sẽ lại làm loạn.

Giống như vừa rồi chút nữa là đã hôn vị Phong cô nương kia rồi.

Đông Phương Tiêu thoáng giật mình, như vậy vừa rồi Cầm Thanh Tuyết cũng đã nhìn thấy hành động của huynh ấy. Liệu có vì chuyện này mà Cầm tiểu thư càng giận hờn tam ca nữa không đây.

Đông Phương Lãnh dù say nhưng vẫn thấy Đông Phương Tiêu đi theo phía sau mình, hắn liền quay lại lạnh lùng nói:

- Bổn vương đi được... ngươi không cần đi theo.

Đông Phương Tiêu đi lên sánh vai cùng Đông Phương Lãnh rồi nói :

- Đệ đâu có đi theo huynh, đệ tới tìm A Thủy lấy thảo dược.

Đông Phương Lãnh cũng biết Đông Phương Tiêu có quen biết và để ý nha hoàn A Thủy bên cạnh công chúa từ lâu .Vậy nên hắn liền không thèm chú ý tới Đông Phương Tiêu nữa mà đi thẳng về phía trước sân của xương phòng nàng.

Đông Phương Lãnh trực tiếp đi đến trước của xương phòng của Cầm Thanh Tuyết.

A Ý thấy tam vương gia và ngũ vương gia liền đi tới cúi đầu cung kính hành lễ :

- Tham kiếm Tam vương gia, tham kiếm ngũ vương gia... Tiểu thư...

Đồng Phương Lãnh lạnh lùng nói :

- Cút.

Đông Phương Tiêu liền phất tay cho A Y lui xuống.

Đông Phương Lãnh bước tới liền đạp mạnh cửa phòng của Cầm Thanh Tuyết rồi lảo đảo bước vào bên trong.

Đông Phương Tiêu thấy mình không có nghĩa vụ phải vào hắn liền dùng khinh công nhảy lên một góc khuất chờ

Cầm Thanh Tuyết trở về, hắn cũng muốn xem diễn biến biến sảy ra trong phòng.

Một lúc sau Cầm Thanh Tuyết cũng lững thững trở về, vừa bước tới cửa liền thấy cửa đã mở sẵn. Bên trong lại có nồng nặc mùi rượu tỏa ra từ bên trong .

Cầm Thanh Tuyết đoán chắc người bên trong chính là Đông Phương Lãnh, nàng quay người muốn rời đi. Nàng bây giờ không muốn cũng gặp cũng không muốn đối mặt với hắn.

Cầm Thanh Tuyết vừa quay lưng, chân cũng bước lên còn chưa được ba bước. Cánh tay phải liền bị một bàn tay nắm chặt kéo ngược lại trở vào trong phòng.

Trên mũi của Cầm Thanh Tuyết là mùi rượu nồng nặc, nàng liền nói lớn về phía Đông Phương Lãnh :

- Vương gia, ngài buông ta ra. Ngài muốn làm gì?

Đông Phương Lãnh không đáp lại câu hỏi của Cầm Thanh Tuyết, hắn kéo mạnh nàng tới giường rồi đẩy mạnh xuống. Đề cả người nàng phía dưới lồng ngực của hắn, bàn tay của Cầm Thanh Tuyết cũng bị hắn gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

Ánh mắt đỏ rực của Đông Phương Lãnh lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền của nàng. Hơi thở nồng đậm mùi rượu của hắn cũng phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Cầm Thanh Tuyết không tránh ánh mắt của Đông Phương Lãnh, nàng lạnh lùng nhìn hắn rồi lạnh nhạt nói :

- Vương gia, ngài muốn làm gì?

Đông Phương Lãnh vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của nàng, hắn vẫn luôn nhìn từng đường nét quen thuộc và khí tức trên khuôn mặt nàng mà không hề rời mắt.

Đông Phương Lãnh trẩm trầm giọng nói với nàng :

- Bồn vương muốn gì chẳng nhẽ nàng còn không biết.

Ngay sau đó Đông Phương Lãnh liền cúi nhẹ xuống muốn hôn lên đôi môi đỏ hồng của Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết thấy Đông Phương Lãnh sắp sửa hôn xuống liền quay mặt sang một bên tránh đi nụ hôn của hắn.

Đông Phương Lãnh thả một bên tay của Cẩm Thanh Tuyết ra rồi đưa lại về chiếc cằm nhỏ của nàng, hắn dùng sức kéo khuôn mặt nàng thẳng lên đối diện với khuôn mặt hắn

Cầm Thanh Tuyết ngay sau đó liền lạnh nhạt nói :

- Tam vương gia, chúng ta đã kết thúc rồi...

Đông Phương Lãnh đưa tay mạnh mẽ che lại chiếc miệng nhỏ của Cầm Thanh Tuyết ngăn không cho nàng nói thêm câu nào nữa. Hắn cúi mặt xuống sát mặt nàng rồi nhẹ nói trong men rượu:



- Bồn vương làm không được... Chỉ cần nhìn thấy nàng ... Bồn vương đều không thể nào mạnh mẽ vượt qua được mục tiêu mà mình đã đặt ra ....

Nói song Đông Phương Lãnh lập tức buông tay ra khỏi miệng của Cầm Thanh Tuyết, tay cũng liền đưa xuống căm giữ nàng ở vị trí thẳng, không cho nàng cơ hội chốn tránh hắn.

Đông Phương Lãnh liền hôn xuống đôi môi nhỏ của nàng, càng hôn càng thấy trong người nóng lên tới khó chịu.

Đã nếm được vị ngọt trong miệng nàng làm hắn lại muốn hơn nữa.

Đông Phương Lãnh càng hôn càng mạnh bạo, lưỡi hắn nhanh chóng tiến sâu vào khoang miệng của nàng, hơi thở của hắn càng ngày càng dồn dập hơn.

Cầm Thanh Tuyết biết Đông Phương Lãnh đã mất kiểm soát, hắn bị hơi men của rượu làm cho toàn cơ thể nóng lên. Sau khi nhận thấy hơi thở dồn dập lại thêm môi lưỡi hắn rất mạnh bạo xâm chiểm vào trong miệng nàng.

Cẩm Thanh Tuyết liền lạnh lùng cắn mạnh vào môi của hẳn, cho tới khi vị giác và khứu giác đã cảm nhận được hơi ấm và vị tanh nồng của máu mới dừng lại.

Đông Phương Lãnh bị nàng cắn cho tỉnh cả cơn say, hắn lưu luyến buông môi mình rời khỏi môi nàng. Bàn tay cũng đưa nhẹ lên lau đi vệt máu đang chảy ra từ trên môi.

Cầm Thanh Tuyết trừng mắt nhìn về phía Đông Phương Lãnh rồi nói :

- Vương gia, buông ta ra....

Cầm Thanh Tuyết còn chưa nói hết câu thì Đông Phương Lãnh đã nằm vật xuống bên cạnh nàng, sau đó hắn đưa tay để nàng gối đầu lên cánh tay mình. Để khuôn mặt nàng ép sát vào lồng ngực của hẳn.

Đông Phương Lãnh cũng nhẹ áp mặt mình vào mái tóc thơm mùi thảo dược của nàng. Mắt cũng nhẹ nhắm lại tận hưởng mùi thơm trên mái tóc và cơ thể của nàng như một thói quen cũ.

Cầm Thanh Tuyết đưa tay đẩy mạnh lồng ngực của Đông Phương Lãnh ra rồi nhìn hắn nói :

- Vương gia ngài say rồi, ngài mau trở về phủ của mình đi.

Đông Phương Lãnh không đáp lại nàng, hắn lần nữa đưa tay kéo Cầm Thanh Tuyết lại trong lồng ngực, trên miệng là lời nói nhẹ :

- Nàng nằm yên lặng chút đi, nàng cứ ngọ nguậy như vậy, ta không biết mình còn có thể kiềm chế được nữa hay không đấy.

Cầm Thanh Tuyết bỗng khựng lại, vừa rồi nàng không phải không nhận ra hơi thở dồn dập của Đông Phương Lãnh. Nghe lời hắn vừa nói khiến Cầm Thanh Tuyết liền có chút có rút mà nằm yên không động.

Một lúc sau cũng thấy hơi thở của Đông Phương Lãnh đều đều hơn, Cầm Thanh Tuyết đoán rằng hắn đã ngủ.Nàng đưa tay quơ trước mặt hắn nhưng không thấy động tĩnh gì mới thoáng thở nhẹ, hắn chính là bị men rượu làm cho ngủ say.

Cầm Thanh Tuyết đưa tay điểm mạnh huyệt ngủ của Đông Phương Lãnh rồi dùng tay hất mạnh hắn sang một bên rồi ngồi dậy.

Cầm Thanh Tuyết đứng lên đi ra hướng cửa rồi nhìn về phía góc khuất trên mái nhà. Nàng lạnh lùng nói :

- Ngũ vương gia, xem đủ chưa?

Đông Phương Tiêu biết mình bị lộ nên hắn. không chậm rãi nhảy từ trên xuống, hắn nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nhẹ giọng nói :

- Cầm Tiểu thư, tình cảm của tam ca ta không phải ngươi không rõ. Ngươi xem huynh ấy trước nay làm gì cũng đều muốn tốt cho ngươi... Mấy ngày hôm nay cả Lãnh phủ và Huyết Sát Các, Gấm nhung phường đều ngập ngụa trong hàn khí mà huynh ấy tỏa ra... Ngươi xem lần này có thể tha thứ cho huynh ấy được hay không?

Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh đáp lại Đông Phương Tiêu :

- Ngũ vương gia, ngài nói gì ta không hiểu, ta và tam vương gia cũng đã kết thúc rồi. Mà chuyện lớn nhỏ trong

Lãnh phủ từ khi nào ngài lại đi nói với một nha đầu không can hệ như ta chứ.

Đông Phương Tiêu hắng giọng nói về phía của Cầm Thanh Tuyết :

- Cầm tiểu thư ngươi như vậy chính là muốn phủi nhận mối quan hệ giữ huynh ấy vào ngươi hay sao?

Cầm Thanh Tuyết lần này tức giận nhìn Đông Phương Tiêu rồi lớn tiếng nói :

- Ngũ vương gia, ta nói lại lần cuối ta và tam vương gia đã kết thúc rồi. Bây giờ ngoài chuyện liên quan tới trị độc trên người Tam vương gia ra , ta hi vọng lần sau ngũ vương gia cũng bớt nói mấy chuyện tầm phào đó với ta đi.

Đông Phương Tiêu tức giận đến sôi máu hắn đưa tay chỉ thẳng về phía Cầm Thanh Tuyết đầy bất mãn nói :

- Ngươi.. ngươi nha đầu không biết tốt xấu nhà ngươi...

Cầm Thanh Tuyết lạnh lùng hừ lạnh nhìn Đông Phương Tiêu nói :

- Ngũ vương gia mời đưa tam vương gia rời đi, ta còn phải nghỉ ngơi.

Đông Phương Tiêu đã nói hết lời mà tâm tính của Cầm Thanh Tuyết vẫn không hề thay đổi, hắn biết mình đã hết cách nói nha đầu trước mặt, hắn bước vào trong phòng đi tới bên giường rồi đưa tay kéo mạnh Đông Phương Lãnh lên vai rồi cũng lạnh lùng rời đi.

Cầm Thanh Tuyết cũng không nhìn về phía hai nam tử đang lằng lặng rời đi, nàng đi tới bàn trà trong phòng ngồi xuống, sau đó tự rót cho mình một ly trà rồi nhàn nhạt uống. Trong đầu vẫn còn nhiều cảm xúc khó tả và cả những suy tư kịch liệt rằng co trong tâm trí.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenF.com